Chương 9

"Như vậy, nói cách khác…" Thủy Toàn nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nguyệt đang không ngừng điều khiển Linh Hồn Chi Hỏa dưới đan đỉnh rồi lại nhìn đến gương mặt đang được ánh lửa chớp tắt hắt lên của Thủy Thiên Nguyệt: "Như vậy nói cách khác, sau lưng Nguyệt nhi hẳn là có một vị sư phụ là đan sư cao cấp. Cũng tốt, cũng tốt. Nếu trời đã định Nguyệt Nhi không thể tu luyện nguyên lực, không thể tu luyện võ công cũng không ảnh hưởng gì, con gái của ta mãi mãi là giỏi nhất!”

"Binh!" Bàn tay Thủy Thiên Nguyệt vỗ một cái lên đan đỉnh, tiếp đó mười mấy hạt tròn trịa, nhỏ chừng đầu ngón tay, đan dược màu đỏ bay từ trong đỉnh ra ngoài, Thủy Thiên Nguyệt lại lật tay một cái lấy ra một cái bình nhỏ, để những đan dược kia vào trong đó, lúc này mới thở phào một hơi, thân thể này mới luyện đan dược một hồi đã cảm thấy mệt mỏi, xem ra cô cần nghỉ ngơi thật tốt: "Nhiễm Trần, nhóc con ngươi thu dọn sạch sẽ nơi này đi, ta đi nghỉ ngơi một chút!"

Vừa nói, Thủy Thiên Nguyệt vừa thu hồi đan đỉnh vào trong nhẫn không gian.

"Nhẫn không gian!" Nhìn thấy đan đỉnh biến mất trong tích tắc, Thủy Toàn khẽ giật mình.

"Ơ, cha, nương hai người đến có việc gì không?" Thủy Thiên Nguyệt không nghĩ tới cô mới vừa quay đầu lại đã thấy Thủy Toàn và Duyệt Di, tất cả là do cô vừa rồi luyện đan quá chuyên tâm, có người đến cũng không biết.

"Quá tốt, con gái của ta vậy mà là đan sư, ha ha, Nguyệt nhi, hiện tại chuyện con không thể tu luyện cũng không hề ảnh hưởng gì!"

"Cha, ai nói con không thể tu luyện? Chờ mười sáu viên Dung Nguyên Đan kia thành hình xong, con sẽ có thể tu luyện!"

Đêm khuya thanh tĩnh Thủy Thiên Nguyệt một mình ngồi khoanh chân trên giường, trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của cô cầm một viên Dung Nguyên Đan ban ngày luyện chế thành công.

"Bắt đầu thôi!" Thủy Thiên Nguyệt tự nói nhẹ với mình nói một câu, sau đó hơi ngửa đầu một hơi nuốt Dung Nguyên Đan xuống.

Dung Nguyên Đan vừa vào miệng đã tan ra, sau đó nhanh chóng biến thành một dòng hơi ấm, thuận theo cổ họng Thủy Thiên Nguyệt trôi xuống.

Tâm trí và thần thức của Thủy Thiên Nguyệt bị hạn chế. Giờ đây cô có thể nhìn vào bên trong và thấy rõ các kinh mạch trong cơ thể mình. Dược lực màu đỏ của Dung Nguyên Đan lúc này đã bám vào tại một đoạn kinh lạc, đang phát ra nhiệt độ nóng bỏng.

"A...” Cô đột ngột mở miệng, một hơi thở nóng bóng từ trong miệng Thủy Thiên Nguyệt thở ra, sau đó cô liên tục hít vào từng ngụm không khí lạnh như băng.

“Đau quá.” Thủy Thiên Nguyệt hiện tại chỉ có một loại cảm giác, chính là toàn bộ người mình như đang bị kẹp lấy rồi để trên lửa, không ngừng lật nướng. Đặc biệt là kia đoạn kinh lạc bị dược lực bao lấy kia bị thiêu đau đến không chịu được.

"Con mẹ nó, đã để ta không may xuyên đi qua, vậy Thủy Thiên Nguyệt ta tuyệt đối sẽ không làm một phế vật!" Thủy Thiên Nguyệt cắn chặt răng không để cho mình vì đau mà kêu thành tiếng, chỉ một lát sau lợi răng đã bị cô cắn tới chảy máu, một mùi tanh nhàn nhạt tràn ngập trong miệng của cô. Trong lúc vô tình trải giường dưới người cũng đã bị tay Thủy Thiên Nguyệt vò nát.

Nhưng Thủy Thiên Nguyệt không biết, lúc này ở ngoài cửa sổ có ba bóng người đang đứng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rõ ràng lên khuôn mặt của họ, hiển nhiên chính là Thủy Toàn, Duyệt Di, còn có Thủy Nhiễm Trần.

Nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy một sợi đỏ tươi trượt xuống cái cằm trắng nõn của Thủy Thiên Nguyệt, Thủy Nhiễm Trần nâng lên ống tay áo lau loạn xạ trên mắt của mình sau đó quay người nhỏ giọng nói với Thủy Toàn cùng Duyệt Di một câu: "Cha, nương, muộn rồi con về trước!"

"Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút!" Duyệt Di quan tâm dặn dò một câu.

“Dạ!" Thủy Nhiễm Trần khẽ gật đầu, không quay đầu lại ra khỏi tiểu viện của Thủy Thiên Nguyệt.

Ba người bọn họ cũng vì hôm nay lúc luyện xong Dung Nguyên Đan, Thủy Thiên Nguyệt nói đợi đến ăn xong mười sáu viên Dung Nguyên Đan là cô có thể tu luyện nên ba người mới không hẹn mà đêm nay cũng xuất hiện ở sân viện của Thủy Thiên Nguyệt. Quả nhiên, vừa hay nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt bỏ một viên Dung Nguyên Đan vào trong miệng.

"Tiểu tử kia chắc chắn sẽ không nghe lời đi ngủ!" Thủy Toàn nhẹ nhàng nói bên tai thê tử.

"Đúng vậy, nhưng cũng tốt, đứa nhỏ kia rất lười, lần này hẳn là đã bị Nguyệt nhi kí©h thí©ɧ!" Không ai hiểu con bằng mẹ, Duyệt Di đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình của con trai mình.

"Lão gia, xem ra ta phải trở về một chuyến, vừa đưa tro cốt tiểu thư về gia tộc, vừa nói cho gia tộc về tồn tại của Nguyệt nhi! Hiện tại Nguyệt nhi đã khôi phục thiên phú, vậy một khi bị những người kia biết, ta sợ Nguyệt nhi sẽ có nguy hiểm, chỉ khi để gia tộc phái người đến bảo vệ thì Nguyệt nhi mới có thể bình an vô sự!" Duyệt Di nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nói ra hết những chuyện mà bà đau đầu nghĩ mấy ngày nay với Thủy Toàn, nhưng chỉ là buổi tối hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Thủy Thiên Nguyệt nên bà mới hạ quyết định quyết tâm dám lên tiếng.

"Duyệt Di, bây giờ nàng có muốn nói với Nguyệt nhi về chuyện của Lộ Hoa không?" Thủy Toàn thở dài một hơi.

"Chuyện này... Chàng hiểu rõ là tốt rồi!" Duyệt Di mỉm cười: "Chắc hẳn tiểu thư trên trời có linh, nhìn thấy Nguyệt nhi hiện tại nhất định sẽ rất vui vẻ, rất yên tâm!"

"Duyệt Di, ta thấy nàng vẫn nên đợi thêm mấy ngày, đợi đến khi Nguyệt nhi thật sự khôi phục thiên phú tu luyện rồi nàng hãy trở về. Về chuyện của Lộ Hoa, ta nghĩ nên chờ một chút đi, dù sao thì những kẻ kia cũng quá mạnh!" Thủy Toàn thấp giọng nói, lúc này mắt ông cụp xuống vài phần khiến người khác không nhìn được cảm xúc nơi đáy mắt.