Chương 10

"Được, chàng cũng đi trước đi!" Duyệt Di lại xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua tình trạng của Thủy Thiên Nguyệt: "Thϊếp muốn đi đun chút nước tắm cho Nguyệt nhi."

"Được, vậy hai chúng ta cùng đi đi, nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến Nguyệt nhi!"

Bóng người của Thủy Toàn và Duyệt Di dần rời khỏi khỏi tiểu viện của Thủy Thiên Nguyệt.

Lúc này ở viện của Thủy Nhiễm Trần, âm thanh "Vυ"t… vυ"t… vυ"t..." như xé gió liên tiếp vang lên.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên căng thẳng đến chăm chú, trong tay là một trường thương, múa chặt chẽ đến mức giọt nước cũng không lọt.

"Tốt, tốt, lần này thương pháp rất được, Trần Nhi đã luyện thuần thục rồi!" Theo thanh âm phát ra, bóng dáng Thủy Toàn lại xuất hiện.

"Cha, sao người tới rồi?" Thủy Nhiễm Trần thu hồi trường thương.

"Con trai, nghỉ ngơi trước đi, cha biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng quá muộn rồi, con cũng nên ngủ đi!"

"Thế nhưng, cha…" Thủy Nhiễm Trần hé miệng, vừa muốn định nói nhưng bỗng nhiên cụp mắt, nghĩ ngợi một lúc lại sửa lời nói: "Cha, con cần một bộ thương pháp tốt hơn, hơn nữa, con muốn võ kỹ mạnh hơn, với cả con còn cần một cây thương tốt hơn! Con phải trở nên mạnh hơn!"

"Được, được, tất cả cứ giao cho cha. Nhưng hiện tại con phải đi về nghỉ trước!" Thủy Toàn cười, duỗi tay vỗ bả vai nhi tử.

"Dạ!" Thủy Nhiễm Trần khẽ gật đầu.

Thủy Thiên Nguyệt luyện hóa Dung Nguyên Đan lúc này mới mở to mắt, cô hơi hít mũi một cái, dung nhan yêu kiều cũng nhíu lại: "Thật là khó ngửi!"

Thì ra lúc Dung Nguyên Đan hòa tan vào một đoạn kinh lạc, lúc kết tinh, nguyên lực khiến thân thể của cô bài xuất ra một tầng tạp chất màu đen, vừa rồi lúc luyện hóa không cảm giác được, nhưng bây giờ mới nhận ra thật khó ngửi.

Thủy Thiên Nguyệt chân trần từ trên giường nhảy xuống, chuẩn bị tới thùng nước, tắm rửa cả người một lượt, lại nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Nguyệt nhi, dậy chưa?”

“Nương, đêm hôm khuya khoắt, sao người lại tới đây?" Thủy Thiên Nguyệt mở cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Duyệt Di, chưa phát giác ra chuyện gì kỳ lạ nên hỏi thăm.

Duyệt Di lại cười cười: "Nương là tới nhìn con một chút, nhân tiện đưa nước tắm tới cho con!" Vừa nói, Duyệt Di vừa nghiêng người sang một bên, đằng sau chính là mấy hạ nhân, trong đó một người hai tay ôm thùng tắm lớn, hai người kia, một người bê một thùng nước sôi, một người ôm thùng nước lạnh rải đầy cánh hoa.

"Nương!" Thủy Thiên Nguyệt cảm động gọi một tiếng liền giữ chặt tay Duyệt Di, trong lúc nhất thời không biết mình nên nói gì mới tốt.

"Đứa nhỏ ngốc, còn không mau để bọn họ đi vào!" Duyệt Di cười cười, kéo Thủy Thiên Nguyệt qua một bên.

"Cảm ơn người, nương!"

"Ha ha, ta là mẹ của con, không cần khách sáo."

Nhìn bóng lưng rời đi của Duyệt Di, Thủy Thiên Nguyệt lại nhướn mày, mẹ ruột của nguyên thân đến cùng là có thân phận gì, đến từ đâu, chết như thế nào, còn có trước đó mười sáu năm rốt cục chuyện gì xảy ra? Sao trong thân thể này lại có nguyên lực kết tinh? Dù sao vẫn còn một đống nghi vấn.

"Nhưng mà, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết thôi!" Thủy Thiên Nguyệt lẩm bẩm nói.

“Tỷ!” Mỗi sáng sớm, âm thanh đầu tiên Thủy Thiên Nguyệt nghe được mãi mãi là tiếng gọi “tỷ” của Thủy Nhiễm Trần.

"Thủy Nhiễm Trần, đệ có biết quấy rầy người khác lúc đang ngủ là chuyện rất vô đạo đức không?" Vừa dứt lời, một cái gối đầu đã bay đến nện vào cửa.

Thủy Nhiễm Trần rụt cổ một cái: "Tỷ, cha nói hôm nay để ta cùng ngươi đi Tử Vân am đem đồ đạc của tỷ mang về!"



Trở lại Tử Vân am, Thủy Thiên Nguyệt ở trong tiểu viện hai chân bắt chéo nhàn nhã ngồi trong sân, còn nhóc con Thủy Nhiễm Trần thì không ngừng bày ra vẻ đau khổ than vãn phải khổ sở thu dọn đồ đạc.

"Tỷ, tỷ hoàn toàn không giúp đệ!" Trong lòng Thủy Nhiễm Trần hối hận, sao hắn không nghĩ tới chuyện mang mấy hạ nhân cùng đi chứ.

"Đệ là nam nhân!" Thủy Thiên Nguyệt nói ra một câu đạo lý rất đơn giản liền chắp tay sau lưng đi khỏi tiểu viện, ra khỏi Tử Vân am rồi một đường đi đến sau núi Tử Vân am.

"Đây là cây gì, sao mới tháng năm mà kết đầy quả thế này!" Ánh mắt Thủy Thiên Nguyệt bị một gốc cây to như đại thụ, cành cây kết đầy trái trên sườn núi hấp dẫn ánh mắt, lại nói, loại trái này từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua.

Không biết, vậy thì cần chứng thực ngay.

Thế là Thủy Thiên Nguyệt nhấc hai chân cởi giày xuống, sau đó dùng cả tay chân từ dưới đất bò lên cây, vẫn may, thân thủ của nàng vẫn còn tốt, chưa thoái hóa.

Nhanh, nhanh nào. Thủy Thiên Nguyệt đưa mắt nhìn chằm chằm nhánh cây có quả cách mình gần nhất, phía trên kia có tám quả mọng màu vàng óng.

"Haha, được lắm!" Thủy Thiên Nguyệt đưa tay, mới vừa bắt được nhánh cây, nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở rộ bên tai liền nghe được "răng rắc" một tiếng, nhánh cây liền gãy mất, thế là Thủy Thiên Nguyệt rơi tự do từ trên cây xuống.

Đã vậy còn một đường theo dốc núi lăn lông lốc xuống dưới.

Về sau, lúc cơ thể cô cuối cùng cũng dừng lại, Thủy Thiên Nguyệt cảm thấy cơ thể đau đớn âm ỉ, chỉ có thể dùng hai chữ chật vật để hình dung bản thân bây giờ, mà trên cổ tay, trên chân cũng bị quẹt ra không ít vết thương. Hít một ngụm khí lạnh, Thủy Thiên Nguyệt từ dưới đất bò dậy, trong lòng tự nhủ người khác xuyên qua tốt xấu cũng là thiên tài, cô thì hay rồi, phế vật thì phế vật, nhưng là đừng để cô xui xẻo như vậy được không? Nhìn xem, cô lăn xuống dốc núi, đã vậy còn là sườn núi, chỗ này chính là một cái góc nhọn, hiện tại lọt vào trong sơn cốc này thì lát nữa cô biết làm sao để đi lên?