Chương 7

"Ngươi cái gì ngươi, ông mới là lão già không xấu hổ, nếu ta là ông thì đã sớm tìm một gốc cây đi treo cổ rồi!" Thủy Thiên Nguyệt cũng không phải loại người bị người tìm tới cửa còn làm rùa rút cổ: "Ông chủ Kim, ta nghĩ, chỉ cần là người ở kinh thành thì đều rõ ràng thân phận của ta, Thủy Thiên Nguyệt ta không chỉ là trưởng nữ dòng chính của phủ Thừa tướng mà còn là vị hôn thê được ban hôn của Bát hoàng tử, nói trắng ra, ta là nàng dâu của hoàng gia, thế nhưng đứa con kia của ông lại đi tỏ tình với ta trước mặt mọi người, đây là chuyện mà một người dân nên làm sao? Cũng bởi vì cái gọi là tội cha không biết dạy con, phủ Thừa tướng chúng ta hẳn là nên truy cứu ngược lại ông tội sinh mà không biết dạy đấy!"

"Ông chủ Kim, thật ra việc làm của ông là đang đánh vào mặt mũi tướng phủ của chúng ta, đánh vào mặt mũi của tể tướng một nước như phụ thân ta, ông rõ ràng không đem đương kim Bát Hoàng Tử để vào mắt, càng không đặt đương kim Hoàng thượng vào mắt, cũng giống như chẳng để Hoàng thất đương thời vào mắt. Nàng dâu hoàng gia há có thể để cho ngươi nhục mạ sao!"

Thủy Thiên Nguyệt ngôn từ sắc bén, từng bước ép sát: "Ông chủ Kim, nhà ông giàu nhất kinh thành thì thế nào, ta chỉ thấy ông vốn là đang muốn mưu phản."

"Phù phù!" Đầu gối Ông chủ Kim lập tức mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cái mũ quy chụp này quả thực có chút lớn, hắn có nhiều tiền cỡ nào cũng chịu không được: "Tể tướng đại nhân, ta không có, Kim gia ta không có, đều là do Thủy Thiên Nguyệt nói bậy!"

"Ta nói bậy?" Thủy Thiên Nguyệt nhíu lại lông mày: "Vậy được rồi, ta hỏi ông, ông và con của ông, có phải là biết rõ, ta là đích nữ của phủ Thừa tướng cũng là vị hôn thê của Bát Hoàng Tử?"

"Dạ, nhưng. . ." Ông chủ Kim vừa định nói, nhưng ai không biết Bát Hoàng Tử muốn từ hôn.

"Vậy con của ông, có phải là hôm nay tỏ tình ý với ta?" Thủy Thiên Nguyệt nghiêm nghị hỏi.

"Dạ, thế nhưng là đó là bởi vì. . ." Ông chủ Kim lại muốn giải thích.

"Phụ thân, người đường đường là Tể tướng đại nhân, thế nhưng ông chủ Kim này lại dám cưỡi đến trên đầu của người, hơn nữa còn dám đùa giỡn với Hoàng Tử Phi trên đường, vậy thì cần nên chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc!"

"Tể tướng đại nhân, xin tha mạng, xin tha mạng. . ." Ông chủ Kim hiện tại thế không để ý gì nhiều nữa, tình thế này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Thủy Toàn tán thưởng nhìn Thủy Thiên Nguyệt một chút, sau đó vỗ bàn:

"Người đâu, đem Kim Ngạch bắt lại cho ta, đưa đến Hình bộ!"

"Tể tướng gia, đại tiểu thư, xin tha mạng, xin tha mạng!" Ông chủ Kim Kim Ngạch, liên tục dập đầu.

"Nói ra thì, tha ngươi cũng không phải không được, dù sao bản đại tiểu thư luôn luôn thiện lương, thôi thì cứ như vầy, lúc trước ta thay ngươi dạy dỗ nhi tử, vậy thì đem phí dạy dỗ còn phí khiến ta kinh hãi, phí tổn thất tinh thần, phí danh dự, phí bồi dưỡng, vì cái đánh nên giảm còn 80%, hết thảy một ngàn vạn kim tệ, chúng ta là thanh toán cho xong đi, xong rồi thì hoàn toàn không thiếu nợ gì nữa." Thủy Thiên Nguyệt vừa nói, một bên đem ngón tay trắng bóc ngả vào trước mặt Ông chủ Kim:

"Thuận tiện nói một câu, hoan nghênh lần sau tiếp tục hân hạnh chiếu cố!"

"Thủy Thiên Nguyệt, ngươi đây là đang chèn ép lấy tiền!"

"Đúng vậy, và người đó chính là ngươi !"

Cái miệng của Thủy Nhiễm Trần mở ra trông như hình chữ "O", mặc dù hắn đã thừa nhận, nhưng hiện tại càng phải thừa nhận thêm nữa, tỷ tỷ này, hắn thật sự rất thích!

Trên mặt Thủy Toàn cũng lộ ra một vòng ý cười, đối với biểu hiện bây giờ của Thủy Thiên Nguyệt, hắn mười phần vui vẻ hơn nữa còn ủng hộ. Đây mới là nữ nhi của Thủy Toàn hắn, đây mới là đường đường là trưởng nữ của tướng phủ, vốn có phong phạm, đã vậy còn có phong thái của mẹ nàng năm đó

Nhìn bóng lưng của Thủy Thiên Nguyệt cùng Thủy Nhiễm Trần rời đi, giọng Thủy Toàn lại vang lên: "Đi tra thêm, là ai đả động Kim Hâm?"