Chương 6

"Thế à, thì ra. . ."

Thủy Nhiễm Trần cũng nhịn không được nữa: "Các người nói bậy bạ gì đó!"

Thủy Thiên Nguyệt quay đầu nháy mắt với đệ đệ, sau đó hai tay vịn vào đầu vai Kim Hâm: "Kim Hâm, ngươi biết nỗi đau lớn nhất của nam nhân là gì không?"

Đôi mắt híp của Kim Hâm nháy hai lần, một tia sáng xoẹt qua đầy giảo hoạt nhưng bị hắn che giấu rất tốt, hắn nghiêm nghị nói:

"Không biết."

"Không sao, ngươi sẽ biết ngay thôi!" Nụ cười trên mặt Thủy Thiên Nguyệt không thay đổi, sau đó đùi phải bỗng nhiên nâng lên, đầu gối mạnh mẽ đá vào giữa hai chân Kim Hâm. Cô có thể khẳng định, tên Kim Hâm này đang cố ý muốn khiến cô khó chịu, vậy thì cô cũng không cần để lại chút thể diện nào nữa.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu bầu trời.

Đám nam nhân vây xem không nhịn được cũng hơi hơi che lấy hạ bộ của mình.



"Tỷ!" Theo thanh âm, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thủy Nhiễm Trần ló đầu vào.

"Sao đệ lại đến đây nữa rồi, không phải tỷ đã nói rồi ư, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tỷ!" Lúc này Thủy Thiên Nguyệt đang ở trong tĩnh thất, loay hoay với những dược liệu mình mua được trước đó.

"Đây còn không phải chuyện quan trọng sao!" Thủy Nhiễm Trần cười hì hì đi đến bên cạnh Thủy Thiên Nguyệt: "Tỷ, cái hoàng khúc kia rốt cục làm được gì thế?"

"Hừ, đây không phải hoàng khúc đâu, tên ngốc không có mắt!" Thủy Thiên Nguyệt không ngẩng đầu lên một chút: "Được rồi, có chuyện gì thì nói, không có chuyện đừng quấy rầy tỷ!"

"Tỷ, phụ thân của Kim Hâm đến, hiện tại đang cùng phụ thân của chúng ta ở đại sảnh, lão gia hỏa kia muốn đến tố cáo." Thủy Nhiễm Trần nhìn gương mặt xinh đẹp không biểu tình của Thủy Thiên Nguyệt.

"Hử, vậy thì liên quan gì đến tỷ chứ?” Thủy Thiên Nguyệt biết, chuyện này Thủy Toàn nhất định có thể giúp cô giải quyết, đường đường là một thiết huyết Tể tướng mà còn không giải quyết được một tên gian thương ư.

“ Phụ thân bảo đệ gọi tỷ qua!"

"Được, đi thôi!" Thủy Thiên Nguyệt buông dược liệu trong tay xuống, đứng lên.

Trong đại sảnh, Thủy Toàn tay bưng một chén nước trà, nhẹ nhàng thổi tan lá trà trên mặt nước, uống một hớp nhỏ xong mới nhìn thoáng qua Kim Hâm: "Ông chủ Kim, ta biết rõ lý do ngươi đến đây, ta chỉ nói một câu là, Nguyệt Nhi là trưởng nữ của phủ tướng ta, nếu như có bất kỳ người nào muốn tìm Nguyệt Nhi gây phiền phức, vậy thì phủ Thừa tướng chúng ta không ngại chơi đùa với ngươi một lúc!"

Lúc này Thủy Thiên Nguyệt vừa vặn đi đến cùng Thủy Nhiễm Trần, lời này của phụ thân nghe thật có sức nặng, khiến trong lòng Thủy Thiên Nguyệt bỗng cảm thấy ấm áp.

"Phụ thân, tỷ tỷ đến rồi!" Thủy Nhiễm Trần khép mi rũ mắt, đóng vai làm một em bé ngoan ngoãn.

"Phụ thân, nghe nói ngài gọi con, có chuyện gì sao ạ?" Thủy Thiên Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.

"À, là ngài ông chủ Kim đây nói rằng sáng hôm nay con đã gây tổn thương con của hắn, Nguyệt Nhi à, rốt cục lúc sáng là chuyện gì xảy ra vậy?" Thủy Toàn để chén trà trong tay xuống.

"Thủy Thiên Nguyệt, ngươi là nữ nhân mà thật ác độc, ngươi thế mà, thế mà..."Ông chủ Kim, cũng chính là phụ thân của Kim Hâm, duỗi ra ngón tay béo múp như củ cà rốt, chỉ thẳng vào mũi Thủy Thiên Nguyệt, vẻ mặt đầy oán hận.

“A, thì ra là ông chủ Kim, ngài đến đây là muốn hỏi chuyện của con mình à?" Thủy Thiên Nguyệt mỉm cười lễ phép.

"Ngươi, ngươi, ngươi, con đàn bà rẻ mạt này, bản thân ngươi là kẻ vô dụng đã đành, thế mà còn ra tay ác độc với Kim Hâm con ta…” Ông chủ Kim duỗi ngón tay mập mạp, chĩa thẳng vào Thủy Thiên Nguyệt mắng lên.

Thủy Toàn nghe thấy vài chữ con đàn bà rẻ mạt, sắc mặt lập tức đanh lại, ánh mắt Thủy Nhiễm Trần cũng biến đổi theo. Tục ngữ có câu, trước mặt người một chân đừng nói chữ ‘què’, ông chủ Kim đây không phải là đang tự tìm phiền phức à.

"Ông chủ Kim, nếu buổi sáng hôm nay ông ăn phân chưa súc miệng, vậy mời lăn ra ngoài, nơi đây là phủ Thừa tướng, chưa tới phiên ông đến hô to gọi nhỏ!" Bàn tay Thủy Thiên Nguyệt mạnh mẽ vỗ lên bàn trà, một luồng hơi lạnh toát ra từ trên người cô: "Đứa con kia của ông không hiểu lý lẽ nên ta đã có lòng dạy dỗ hắn thay ông, ngươi chẳng những không biết ơn mà còn làm kẻ ác thưa kiện trước, ông chủ Kim à, ông thật sự chẳng phân biệt rõ phải trái chút nào!"

Thủy Toàn cười ha ha hai tiếng: "Tốt, tốt lắm, đây mới trưởng nữ của tướng phủ ta! Dạy dỗ thật tốt, mắng hắn cũng thật hay!"

Thủy Nhiễm Trần nghe được cũng suýt chút cười ra tiếng, trong lòng tự nhủ, lão phụ thân dù muốn bao che cho con cũng đừng trắng trợn như thế chứ.

"Ngươi, ngươi. . ." Ông chủ Kim đã từng nghe nói rằng, Thủy Thiên Nguyệt luôn là kẻ nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa còn có chút cà lăm, nhưng bây giờ nhìn lại, thiếu nữ với miệng lưỡi bén nhọn này có chỗ nào giống như trong lời đồn chứ.