Chương 5

Thị nữ nhận lấy, nhìn thoáng qua, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nguyệt, cẩn thận mà hỏi thăm: "Vị tiểu thư này, hẳn là đan sư!"

"Ừm!" Thủy Thiên Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng, cô không nghĩ tới việc phải giữ bí mật chuyện mình là đan sư.

“Xin tiểu thư cùng công tử chờ một lát!" Thị nữ xinh đẹp nói xong liền cầm tờ đơn đi đến phía sau quầy, bận bịu làm việc.

Thủy Thiên Nguyệt đi cùng Thủy Nhiễm Trần tùy ý nhìn ngắm xung quanh phòng tiếp khách này.

"Ồ!" Đột nhiên Thủy Thiên Nguyệt ánh mắt sáng lên.

"Tỷ, có chuyện gì thế?" Thủy Nhiễm Trần lập tức hỏi.

"Phiền ngươi lấy cái hoàng khúc này cho ta xem thử!" Thủy Thiên Nguyệt đưa tay chỉ vào một khối trong quầy, màu vàng, hình dạng dược liệu ấy trông như cái đĩa.

Một thị nữ bước nhanh đi tới, đưa tay lấy khối hoàng khúc kia ra, mang tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.

Mà hai trung niên đan sư kia sau khi nghe được thanh âm của Thủy Thiên Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn khối hoàng khúc, trong mũi phát ra một tiếng khinh thường, bởi vì hoàng khúc là một loại dược liệu có cấp bậc cực kỳ thấp, tuy hiệu quả là được xúc tiến dược lực dung hợp, nhưng đồng thời cũng sẽ yếu hóa dược tính, loại này chỉ có đan sư học đồ mới có thể dùng.

Mặt Thủy Nhiễm Trần biến sắc, vừa muốn nói gì đó lại bị Thủy Thiên Nguyệt giữ chặt lại.

"Tỷ!" Thủy Nhiễm Trần không hiểu rõ, nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình.

"Ngoại trừ khối hoàng khúc này, thì ngươi hãy đem khối bên kia, còn có khối kia nữa, hai khối đó cũng gói lại cho ta." Thủy Thiên Nguyệt vừa quan sát vừa phân phó thị nữ trước mặt.

"Tiểu thư, những thảo dược lúc nãy mà ngài cần đều đã được gói kỹ càng rồi!" Thị nữ xinh đẹp mang theo một bao lớn dược liệu đi tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.

"Ừm, tính cái này và cả luôn ba khối hoàng khúc kia, hết thảy bao nhiêu tiền?" Thủy Thiên Nguyệt ra hiệu Thủy Nhiễm Trần nhận lấy bao thuốc.

"Hết thảy một trăm ba mươi mai kim tệ!" Thị nữ báo ra giá cả.

"Trả tiền!" Thủy Thiên Nguyệt nói, xong liền cất bước liền hướng về phía cửa.

"Tỷ." Gương mặt Thủy Nhiễm Trần xụ xuống, không phải chứ, hắn không có nhiều tiền tiêu vặt đâu.

"Tỷ không có tiền!" Thủy Thiên Nguyệt rất thức thời.

Mặc dù đau lòng, nhưng Thủy Nhiễm Trần vẫn phải trả tiền, đang lúc tỷ đệ hai người chuẩn bị lên xe ngựa, một vật hình cầu màu vàng đột nhiên lăn đến dưới chân Thủy Thiên Nguyệt.

"Tiểu mỹ nhân Thiên Nguyệt, ta nghe nói ngươi vì Bát Hoàng Tử mà bị dập đầu ở cửa thành, thế nào rồi, ngươi không có chuyện gì chứ?" Khối cầu này, thế mà là một người, một kẻ với thân hình tròn trịa cùng với cái đầu tròn tròn, Thủy Thiên Nguyệt nhíu mày, có vẻ như cái tên mập này không có mắt, hai khe hở trên mắt hắn trông nhỏ xíu.

“ Thiên Nguyệt à, ngươi gả cho ta đi, ta cam đoan sẽ đối đãi rất tốt với ngươi, vì thế nên cứ xem việc Bát Hoàng Tử không cần ngươi chẳng còn can hệ nữa . . ."

Giọng của tên mập kia rất lớn, chỉ nói mấy câu đã hấp dẫn chú ý của không ít người vây xem, mà hai tên đan sư bên trong Bích Thủy Hồng Chước cũng bị cũng bị hấp dẫn mà đi ra.

Phải biết trong kinh thành này, người nhận biết Thủy Thiên Nguyệt không nhiều, bởi vì quanh năm nàng đều ở tại Tử Vân am, nhưng mọi người đều từng nghe nói qua đại danh của Thủy Thiên Nguyệt, nghe nói rằng nàng chính là một đích nữ bỏ đi, không thể tu luyện nguyên lực cùng võ kỹ nên không được thương yêu.

"Nguyên lai, nàng chính là Thủy Thiên Nguyệt !"

"Chính là nàng ta, một người như vậy mà còn muốn gả cho Bát Hoàng Tử."

"Vừa rồi ta nhìn thấy nàng ta thế mà bước vào Bích Thủy Hồng Chước, không phải là muốn học luyện đan chứ!"

"Nàng ta bị coi là đồ bỏ đi như vậy mà còn muốn luyện đan, nàng ta coi luyện đan là chơi đùa à!"

Hai đan sư kia nhìn Thủy Thiên Nguyệt ánh mắt lại càng xem thường. Một thứ bỏ đi, thế mà lại vọng tưởng làm đan sư, Thủy Thiên Nguyệt này cũng quá đề cao chính mình rồi.

"Kim Hâm, hỗn đản!" Thủy Nhiễm Trần xem ra là nhận biết cái quả tròn này.

"Người kia là ai?" Thủy Thiên Nguyệt thấp giọng hỏi.

"Kinh thành Kim thị chiêu bài đại thiếu gia, Kim Hâm!"

"A, ngươi chính là Kim Hâm?" Thủy Thiên Nguyệt ngăn trước người Thủy Nhiễm Trần, kéo thân thể hắn về phía sau mình, sau đó cô cười nhạt bước về trước hai bước, đứng đối diện với Kim Hâm.

"Là, là, Thiên Nguyệt còn nhớ rõ ta, ta rất cao hứng!" Kim Hâm vừa nói, vừa hưng thở hồng hộc chạy đến bên cạnh tay tùy tùng của hắn, nhận lấy một chùm hoa tươi, thì ra, khi nãy nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt, hắn đã phái người đi mua hoa.

"Thiên Nguyệt Nguyệt, ta thích ngươi, gặp nhau chính là hữu duyên, mong ngươi nhận tình ý của ta đối với ngươi!" Kim Hâm nói, một bên lộ ra vẻ mặt mà hắn nghĩ là cực kì suất khí, sau đó đưa hoa bằng hai tay tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.

"Trời ạ, đã như vậy thì sao Bát Hoàng không muốn hủy hôn chứ, nguyên lai nữ nhân này không những là thứ vô dụng mà còn có nam nhân khác!"