Thuỷ Toàn nhìn thấy, nhưng sắc mặt của ông lại không có thay đổi gì quá lớn, mà là gật đầu: “Yên tâm đi Nguyệt Nhi, sẽ không có lần sau đâu! Con đừng quên, cha của con vẫn ở đây, cha sẽ bảo vệ các con!”
Người của Thủy gia trong trăm năm này không thể kháng chỉ, nếu lại có lần sau, thì khiến cho lão hoàng đế không hạ được thánh chỉ là được.
“Được rồi cha, vậy con và Nhiễm Trần ra ngoài trước đây!”
“Được, hai người các con đi sớm về sớm, coi chừng Nhiễm Trần, đừng để nó gây chuyện!” Thuỷ Toàn dặn dò một câu.
Thuỷ Thiên Nguyệt kéo Thuỷ Nhiễm Trần ra khỏi cửa phủ, Thuỷ Nhiễm Trần vẫn còn đang thì thầm nói: “Hừ, ngày nào cha cũng nói sợ ta gây ra chuyện, ta làm gì gây chuyện chứ!”
“Được rồi, bớt nói lại, mau đi thôi!” Hai tỷ đệ lần này không đi xe ngựa mà chọn đi bộ.
Trên đường đi, hai người chơi rất vui vẻ thoải mái, vừa nhìn ngắm xung quanh vừa nói chuyện.
Dọc đường đã ăn không ít đồ ăn ngon, Thuỷ Thiên Nguyệt cảm thấy hơi căng bụng. Nhưng những thứ đại loại như quần áo, trang sức đó nàng lại không mua.
“Tỷ, chỗ kia có kẹo hồ lô, đệ mua cho tỷ ăn nhé!” Thuỷ Nhiễm Trần tinh mắt nhìn thấy phía trước không xa có một người bán hàng rong, đang rao bán từng xâu kẹo hồ lô đỏ đỏ. Ngay lập tức, ánh mắt nhìn về hướng đó sáng lên, cũng không chờ Thuỷ Thiên Nguyệt trả lời mà nhanh chân chạy về phía trước.
“Nhiễm Trần, ta không ăn kẹo hồ lô!” Thuỷ Thiên Nguyệt vội vàng gọi với theo Thuỷ Nhiễm Trần, nàng không phải là tiểu hài tử, không ăn những thứ để dỗ tiểu hài tử đó, được không.
Nhưng Thuỷ Nhiễm Trần lại vừa hét lên với Thuỷ Thiên Nguyệt: “Tỷ, không sao hôm nay đệ đệ mời tỷ ăn!” Đương nhiên, Thuỷ Thiên Nguyệt nhiều tiền hơn hắn đấy! Vừa tiếp tục chạy về phía trước, nhưng vì lúc này Thuỷ Nhiễm Trần không nhìn đường, chỉ nghe thấy một tiếng “ai da”, nặng nề đυ.ng trúng một người.
Đó là một thiếu niên mặc đồ màu trắng, thân hình thiếu niên có chút ốm yếu, bị Thuỷ Nhiễm Trần đυ.ng vào một cái như vậy, thiếu niên nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Đan Thần, ngươi sao thế?” Kèm theo tiếng hô, một thiếu nữ mặc áo đỏ chạy tới. Nhưng tay của nàng ta vừa muốn chạm vào thiếu niên, lại đột nhiên rút trở về. Chỉ là âm thanh nghẹn ngào, lo lắng kêu lên.
“A!” Thuỷ Nhiễm Trần cũng bị doạ cho ngây người, không đến mức đáng sợ như vậy mà, chẳng qua chỉ là va chạm một chút thôi, sao có thể khiến người ta nôn ra máu chứ! Thuỷ Nhiễm Trần có chút không phản ứng lại được.
“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi. Là ngươi đυ.ng trúng Đan Thần khiến hắn bị thương. Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi bồi thường đi, ngươi phải đưa Đan Thần đến liên minh Đan Sư chúng ta!” Lúc này thiếu nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận nhìn Thuỷ Nhiễm Trần, trong ánh mắt đó bừng lên ánh lửa. Thuỷ Nhiễm Trần vừa nghe đến thiếu niên tên là Đan Thần này cư nhiên là người của liên minh Đan Sư thì hiểu, xem ra hắn lần này đã chọc tới phiền phức lớn rồi.
“Sao lại thế này?” Đúng lúc này, Thuỷ Thiên Nguyệt đã nhanh chóng đi đến từ phía sau.
“Tỷ, đệ không cẩn thận đυ.ng trúng hắn. Nhưng không ngờ lại đυ.ng người ta đến mức nôn ra máu!” Trong lòng Thuỷ Nhiễm Trần có chút uỷ khuất, cũng có chút thấp thỏm không yên: “Tỷ, đệ không biết tại sao lại như vậy, đệ không nên đυ.ng người ta bị thương, cùng lắm cũng chỉ là ngã một cái mà thôi!”
Thuỷ Thiên Nguyệt vỗ nhẹ tay Thuỷ Nhiễm Trần, nở nụ cười với hắn, tỏ ý hắn yên tâm, mọi thứ đều có mình ở đây.
“Ngươi là ai?” Nhưng thiếu nữ áo đỏ đó lại nhìn Thuỷ Thiên Nguyệt với vẻ đầy địch ý.
“Ồ, ta không có ý khác, chỉ là muốn xem thử vị công tử này một chút, xem thử rốt cuộc hắn bị thương đến mức nào!” Thuỷ Thiên Nguyệt bình tĩnh nói.
“Ngươi và hắn là ai?” nàng gái mặc bộ đồ màu đỏ lạnh lùng nhìn Thuỷ Nhiễm Trần, thái độ giống như Thuỷ Nhiễm Trần là một tên sát nhân vậy.
“Ta là tỷ tỷ của hắn!” Thuỷ Thiên Nguyệt bình tĩnh giới thiệu bản thân mình.
Vừa nói ra thân phận của mình, Thuỷ Thiên Nguyệt đồng thời cũng đang đánh giá thiếu niên đó. Thiếu niên vô cùng tuấn tú, nhìn qua cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Chắc lớn hơn vẻ bề ngoài của mình một hai tuổi. Khuôn mặt hắn lúc này tái mét, giống như trong suốt vậy, hàng mi dài phủ bóng đôi mắt bên dưới, hàng lông mày xéo qua thái dương như ẩn như hiện bên dưới tóc mái rối tung, phía dưới sống mũi vừa cao vừa thẳng là bờ môi đầy đặn, chỉ là bây giờ đôi môi đó cũng lộ ra mấy phần tái nhợt, hơn nữa khóe miệng thiếu niên vẫn mang theo một tia máu đỏ tươi. Thoạt nhìn, đúng là thê mỹ lạ thường.
Thuỷ Thiên Nguyệt ngồi xuống bên người thiếu niên, một tay ấn vào cổ tay trái của hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Lúc này Thiếu nữ áo đỏ lại giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức hét lớn lên.
Một cơn lạnh kỳ lạ từ cổ tay thiếu niên truyền đến, lạnh đến mức khiến hàng lông mày Thuỷ Thiên Nguyệt cau lại.