Chương 49

"Cái kia, không biết có thể cho ta vài bộ dành cho Phù Chú Sư cấp một đến cấp năm không?" Thủy Thiên Nguyệt nhìn trường bào Phù Chú Sư cấp sáu trong tay một chút, sau đó mở miệng hỏi.

"Bốp!" Bàn tay thô to của Lý Kế Ngôn lặp lại động tác vừa nãy lên đầu mình một lần nữa, trong lòng Thủy Thiên Nguyệt rất hối hận, sớm biết vậy nàng đã không nhiều lời, cái này lỡ như đánh nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì phải làm sao bây giờ?

"Được, được chứ, đương nhiên không thành vấn đề!" Đập xong, Lý Kế Ngôn liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp lấy ra năm bộ trường bào Phù Chú Sư đưa tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.

"Đa tạ!" Thủy Thiên Nguyệt rạng rỡ cười một tiếng, thu sáu chiếc trường bào Phù Chú Sư và hai miếng lệnh bài kia vào trong nhẫn không gian.

"Tên khốn khϊếp này, lúc này ngươi nên tránh ra đi!" Phó Vĩ vừa kêu vừa đá vào mông Lý Kế Ngôn.

Nhưng bây giờ Lý Kế Ngôn vẫn không để ý đến Phó Vĩ, hắn ép giọng nói xuống thấp nhất nói với Thủy Thiên Nguyệt, khinh bỉ chỉ vào Phó Vĩ: "Thiên Nguyệt, ngươi thấy không, lão tiểu tử này và ta không giống nhau, ngươi nhìn hắn xem, nơi nào có bộ dạng của hội trưởng chứ, ngươi xem hình tượng này còn mặt mũi nào nữa!"

Chỉ là Lý Kế Ngôn lại quên mất, cho dù có ép giọng nói của mình xuống nhỏ nhất, như vậy cũng đủ khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy rõ ràng.

Phó Vĩ lại càng đá mạnh hơn: "Tốt lắm, một hội trường phân hội nhỏ bé như Cổ Nhạc quốc ngươi mà dám nói ta mất mặt, ta mất mặt chỗ nào hả!"

"Mẹ nó, cái mông ta bị ngươi đá sưng lên rồi, ngươi còn nói không mất mặt à!" Rốt cuộc Lý Kế Ngôn cũng không nhịn được nữa nhảy dựng lên, vừa xoa cái mông vừa vung bàn tay to như gấu đen đánh về phía Phó Vĩ.

Thủy Toàn, Thủy Thiên Nguyệt, Thủy Nhiễm Trần, phụ tử ba người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nghĩ tới hai nhân vật nổi tiếng ở Đông Thắng Thần Châu lại như thế…

"Thiên Nguyệt, chào ngươi, ta là Diệp Phong, đồ đệ của hội trưởng Phó, rất vui được biết ngươi, ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè!" Lúc này Diệp Phong đi tới trước mặt Thủy Thiên Nguyệt, thân thiện đưa bàn tay về phía nàng.

"Ta cũng nghĩ vậy!" Thủy Thiên Nguyệt bắt tay Diệp Phong.

Thủy Nhiễm Trần sốt ruột hộ tỷ tỷ, vừa định xông tới tách tay hai người ra lại bị phụ thân của mình, Thủy Toàn một tay xách lên.

"Diệp Phong, hai người bọn họ như vậy không sao chứ?" Thủy Thiên Nguyệt thu tay lại, sờ mũi buồn cười nhìn hai đại nhân vật trong đại sảnh, một người đuổi, một người gào thét.

Diệp Phong ha ha cười khan hai tiếng: "Quen rồi sẽ ổn thôi, dưới tình huống không có ai, hai người bọn họ toàn như vậy!"

Chỉ là nói xong lời này, trong lòng Diệp Phong lại trầm thấp lẩm bẩm một câu, nhưng lần này còn mất mặt hơn, hơn nữa còn vứt mặt mũi xuống nhà Thủy tướng!



Cuối cùng tiễn hai đại nhân vật đang cười đùa làm mấy trò kỳ quái và nam nhân tuấn lãng Diệp Phong ra phủ Thuỷ tể tướng.

“Tỷ, hai chúng ta ra ngoài cũng đi dạo đi, tính xem, dạ yến của hoàng gia, cũng còn có ba bốn ngày nữa!” Vừa nói đến chuyện này, cảm xúc của Thủy Nhiễm Trần lập tức hạ xuống mười phần: “Ngày thứ hai của yến tiệc hoàng gia, chính đại hôn của tỷ!”

Tỷ tỷ của hắn từ lần trước tỉnh lại, thì giống như hoàn toàn biến thành một người khác, tỷ tỷ như vậy khiến cho Thuỷ Nhiễm Trần thích vô cùng. Thế nhưng, hắn mới sống chung với tỷ tỷ chưa được mấy ngày, lại phát hiện tỷ tỷ sắp phải xuất giá, chuyện này khiến tâm trạng của hắn dễ chịu mới là lạ.

Thuỷ Thiên Nguyệt lúc này cũng nhớ ra, có vẻ như nàng chẳng những không chuẩn bị y phục và trang sức cho dạ yến của hoàng gia mà ngay cả tất cả những đồ cần thiết cho việc xuất giá của mình nàng đều không chuẩn bị. Á, nói đúng ra thì nàng đã hoàn toàn quên mất

“Ồ, hoàng đế nói rồi, ông ấy nói vì thời gian tổ chức hôn lễ quá gấp, mọi thứ của Nguyệt nhi do hoàng cung đặt mua!” Khi Thuỷ Toàn nói xong lời này thì sắc mặt hơi trầm xuống.

Ngẫm lại cũng đúng, người của Thủy gia đã bảo vệ Cổ Nhạc quốc đằng đẵng một trăm năm. Kết quả cuối cùng, lão hoàng đế thế mà lại tính kế con gái Thủy gia, hành động này khác gì lấy oán báo ơn, sao có thể khiến Thuỷ Toàn vui cho được?

“Cha, cha đừng nghĩ nhiều như vậy, gả thì cứ gả thôi!” Thuỷ Thiên Nguyệt trái lại giống như người không có chuyện gì: “Dù sao sau khi xuất giá, ngày nào con cũng có thể về nhà mà. Ha ha, đến lúc đó cha sẽ không cho con vào cửa đúng không?”

Nhìn ánh mắt tinh nghịch đó của Thuỷ Thiên Nguyệt, Thuỷ Toàn bất giác bật cười, trong giọng nói đầy từ ái: “Đương nhiên là không!”

“Đã vậy thì cha vui lên một chút đi, chúng ta chỉ là lại đợi ba năm nữa mà thôi. Lần này, về phía hoàng gia con sẽ rộng lượng một chút tha thứ cho họ. Nhưng mà, nếu lão hoàng đế lại dám tính kế người của Thủy gia chúng ta, vậy thì đừng trách thủ đoạn của con quá hung ác!” Khi Thuỷ Thiên Nguyệt nói câu này, ngữ khí mang theo một chút tàn nhẫn. Xung quanh cơ thể nàng, lại bùng lên một luồng sát khí lạnh lẽo.