Chương 51

“Ngươi... ngươi vậy mà dám chạm vào hắn!” Ánh mắt thiếu nữ áo đỏ nhìn Thủy Thiên Nguyệt giống như đang nhìn một con quái vật.

Thủy Thiên Nguyệt không thèm liếc nhìn nàng ta, chỉ là giơ một tay ra muốn đỡ thiếu niên đứng dậy. Thuỷ Nhiễm Trần bên cạnh nhìn thấy, nhanh chóng chạy tới, đưa tay ra muốn giúp đỡ.

“Nhiễm Trần, đệ không thể chạm vào hắn, để tỷ làm là được!” Thủy Thiên Nguyệt hiểu rõ, sở dĩ mình chạm vào thiếu niên này mà không bị khí lạnh trong cơ thể thiếu niên làm bị thương, chắc là vì mình đã dung hợp quan hệ hỏa linh lại.

“Ưm!” Lông mày của thiếu niên hơi co lại, hàng mi cong dài run nhẹ lên một cái, cuối cùng hai mắt cũng mở ra.

Đôi mắt kỳ lại giống đá đen đang phát sát, như có thể nhìn thấu người khác trong nháy mắt.

Thiếu niên nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt thì ngơ ngác, thoáng nghi ngờ: “Ngươi không sao chứ?”

“Ừ!” Thủy Thiên Nguyệt gật đầu khẳng định. Sau đó vừa dùng lực đỡ thiếu niên đứng dậy, vừa nói: “Người vừa rồi là đệ đệ ta đυ.ng ngươi bị thương. Ta tên là Thủy Thiên Nguyệt. Yên tâm, là đệ đệ ta đυ.ng ngươi bị thương, vậy thì chúng ta sẽ chịu trách nhiệm!”

“Hừ, ngươi nói cũng dễ nghe đấy, ngươi cứ luôn miệng nói là chịu trách nhiệm, các ngươi chịu trách nhiệm nổi chắc!” Lúc này thiếu nữ áo đỏ lại hét lên.

Chỉ là thiếu niên giống như không nghe thấy tiếng hét của nàng, sắc mặt tái nhợt mang theo mấy phần áy náy: “Ta xin lỗi Thủy tiểu thư, về vết thương của ta, đừng trách đệ đệ ngươi. Sức khoẻ của ta vốn dĩ không tốt, nôn ra máu là chuyện rất bình thường, vì vậy nên nếu đệ đệ người không đυ.ng vào ta thì lúc nên nôn cũng sẽ nôn ra thôi!”

Nhìn nụ cười khổ trên mặt thiếu niên, không biết tại sao Thủy Thiên Nguyệt lại cảm thấy trái tim mình đau như vậy: “Sao có thể như vậy?”

Nghe ra ý lo lắng trong miệng Thủy Thiên Nguyệt, thiếu niên có chút kỳ lạ nhìn vào mắt Thủy Thiên Nguyệt, hắn không ngờ rằng lần đầu gặp mặt mà Thủy Thiên Nguyệt lại quan tâm đến mình, liền mỉm cười: “Không có gì, lúc nào cũng nôn, cứ thế quen dần. Đúng rồi, ta tên là Đan Thần!”

“Tỷ, nơi này rất gần Bích Thuỷ Hồng Chước, hay là chúng ta đỡ Đan công tử đến Bích Thuỷ Hồng Chước nghỉ ngơi một chút đi!” Thuỷ Nhiễm Trần lên tiếng.

“Cũng được!” Thủy Thiên Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi ý của Đan Thần, trực tiếp đỡ hắn. Nhìn đường một chút, cất bước đi về phía Bích Thuỷ Hồng Chước.

Đan Thần vừa muốn mở miệng từ chối, nhưng lại đột nhiên cảm giác được từ bàn tay đang đỡ mình của Thủy Thiên Nguyệt tự nhiên truyền đến hai luồng hơi ấm, truyền vào bên trong khiến cho cơ thể lạnh lẽo ấm lên.

Hơi hoảng hốt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thủy Thiên Nguyệt, khoé môi Đan Thần khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt môi không nói gì, tuỳ ý để Thủy Thiên Nguyệt đỡ mình đi tới trước cửa Bích Thuỷ Hồng Chước.

Hôm nay Yến Bích Thuỷ không đến Bích Thuỷ Hồng Chước, nhưng quản sự ở đây đã sớm nhận được phân phó. Chỉ cần Thủy Thiên Nguyệt đến, vậy thì nhất định phải cẩn thận tiếp đãi nàng cho tốt, hơn nữa nếu nàng có bất kỳ yêu cầu gì thì phải cố gắng đáp ứng.

“Làm phiền chuẩn bị cho ta một căn phòng yên tĩnh, một bồn tắm và nước nóng!” Thủy Thiên Nguyệt bình tĩnh dặn dò.

“Vâng, Thủy tiểu thư, mời tiểu thư lên lầu hai, những thứ tiểu thư yêu cầu sẽ được đưa lên ngay lập tức!” Quản sự liên tục gật đầu.

“Ồ, nhân tiện giúp ta chuẩn bị một số thảo dược có thuộc tính cực nóng, những thứ các ngươi có ở đây, bất kể có bao nhiêu đều mang lên phòng cho ta.”

“Vâng, Thủy tiểu thư!” Quản sự của Bích Thuỷ Hồng Chước chút do dự đáp ứng từng yêu cầu.

“Này, ngươi muốn làm gì?” Thiếu nữ áo đỏ đi theo sau Thuỷ Nhiễm Trần, đang nhấc chân lên định bước vào cửa của Bích Thuỷ Hồng Chước, nhưng không ngờ Thuỷ Nhiễm Trần lại đưa tay ra đóng cửa lại, sau đó dứt khoát cài then cửa, suýt chút nữa đập trúng mũi thiếu nữ áo đỏ.

“Khốn kiếp, ngươi mau mở cửa ra cho ta!” Thiếu nữ áo đỏ đương nhiên không làm gì được, vừa đập cửa vừa hét lớn lên.

Thuỷ Nhiễm Trần quay đầu nhìn quản sự: “Không được cho nàng ta vào!”

“Vâng, Thủy công tử!”

Đến căn phòng yên tĩnh, những thứ Thủy Thiên Nguyệt yêu cầu rất nhanh đã được đưa vào, quản sự sau khi hỏi Thủy Thiên Nguyệt, thấy không còn yêu cầu khác lúc này mới lui ra ngoài.

“Tỷ, tỷ muốn làm gì?” Thuỷ Nhiễm Trần không hiểu.

“Đệ giúp ta cởϊ qυầи áo trên người hắn ra!” Thủy Thiên Nguyệt ra lệnh cho Thuỷ Nhiễm Trần.

“Ầm!” một câu, hai thiếu niên đều trợn tròn mắt.

“Tỷ... tỷ nói cái gì vậy?” Thuỷ Nhiễm Trần chớp mắt mấy cái, giống như không nghe rõ.

“Cởi toàn bộ quần áo trên người hắn xuống!” Thủy Thiên Nguyệt bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ một.

Vì thế khuôn mặt tái nhợt của Đan Thần lúc này cuối cùng cũng đỏ bừng.

“Thủy tiểu thư, ngươi...”

“Ta muốn làm gì, ta nghĩ chắc ngươi rất rõ. Nếu không diệt trừ hàn khí trong cơ thể ngươi thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng chỉ sống được bảy ngày nữa!” Thủy Thiên Nguyệt không chút lưu tình nói.