Chương 44

Từng đường cong màu bạc được Thủy Thiên Nguyệt vẽ ra, chỉ trong thời gian nửa khắc đồng hồ, phù văn đã hiện đầy toàn bộ cán thương. Tiếp đó là bộ áo giáp, cũng nhanh chóng được vẽ đầy hoa văn màu bạc.

Mà làm xong hết thảy, vẫn chưa kết thúc.

Thủy Thiên Nguyệt lại tiện tay lấy ra một mớ thú tinh, chọn ra mấy đẳng cấp tương đối cao, phân chia cẩn thận. Khi đã chọn được thú tinh nào to bằng móng tay thì bắt đầu khảm lên kết điểm của phù văn trên cây trường thương và áo giáp.

“Phù, hoàn thành!” Thủy Thiên Nguyệt thở phào một hơi.

Nàng ngẩng đầu lên, bấy giờ mới nhìn thấy hai người Thủy Toàn và Thủy Nhiễm Trần đã sớm hoàn thành xong khế ước linh thú, đang bốn mắt mở to nhìn chằm chằm mình.

“Á, sao thế?” Thủy Thiên Nguyệt có chút vô tội hỏi.

“Con... con là Phù Chú sư?” Thủy Toàn có chút không dám tin đây là sự thật.

“Có vẻ là thế... chắc vậy... không sai biệt lắm... có lẽ... đại khái là vậy ạ!” Thủy Thiên Nguyệt liên tiếp phun ra mấy trạng ngữ mơ hồ, sau đó nhẹ gật đầu.

“Con ngoan, thật không hổ là nữ nhi của ta và mẫu thân con mà!” Thủy Toàn duỗi bàn tay to lớn ra xoa đầu Thủy Thiên Nguyệt, sau đó nhanh chóng quay lưng lại.

Nhưng Thủy Thiên Nguyệt vẫn kịp nhìn thấy cặp mắt phiếm hồng của phụ thân mình.

“Được rồi, hai con ra ngoài đi, để ta ở đây một mình!” Thủy Toàn miễn cưỡng làm cho giọng mình nghe tương đối bình thường.

“Vâng, phụ thân!”

Thế là Thủy Thiên Nguyệt liền và Thủy Nhiễm Trần cầm đồ vật rời khỏi thư phòng.

“Tỷ, những phù văn này có tác dụng gì?” Thủy Nhiễm Trần cười cười vuốt trường thương và áo giáp trong tay mình.

“Phù văn trên thương là phù văn trận liệt tốc độ, còn trên áo giáp là phù văn trận liệt phòng thủ!” Thủy Thiên Nguyệt nói, liền đưa địa long thần thương Thương Quyết lục soát được từ Chung Ly cho Thủy Nhiễm Trần: "Đây là Địa phẩm vũ kỹ.”

“Tỷ, thật nhọc công tỷ quá, lần thí luyện một tháng sau đệ nhất định sẽ vượt lên đứng đầu cho xem!” Thủy Nhiễm Trần lớn tiếng nói.

“Thí luyện?” Thủy Thiên Nguyệt nhíu mày một cái: “Sao chưa từng nghe đệ nhắc tới vậy?”

“Là do lần này đệ trở về học viện mới được thông báo!” Thủy Nhiễm Trần nháy nháy mắt: “Mà lần này lại là đi rừng Sương Mù (hán việt: Mê Vụ sâm lâm)!”

Rừng Sương Mù, Thủy Thiên Nguyệt biết nơi đó, được coi là một vùng đất vô cùng nguy hiểm ở Đông Thắng Thần Châu, Linh thú tung hoành, độc vật hoành hành.

“Vậy trước tiên đệ nên tu luyện đi, chờ đến lúc đó ta đi cùng với đệ!”

Cầm theo hai hỏa linh, Thủy Thiên Nguyệt đi vào căn phòng yên tĩnh mà Thủy Toàn cố ý chuẩn bị cho nàng.

Một cái là hỏa linh hình hoa sen đỏ, một cái là thủy hỏa linh hình rồng màu xanh lam.

Trước tiên Thủy Thiên Nguyệt nhìn rồi ấn hỏa linh hình hoa sen vào đan điền của mình.

Một tiếng "Ầm", quần áo trên người Thủy Thiên Nguyệt lập tức bị thiêu rụi, cũng may tóc và lông mày không bị gì.

"Hô!" Thủy Thiên Nguyệt há miệng nhả ra một ngụm khí nóng rực rồi nhắm mắt lại.

Hỏa linh hình hoa sen vừa tiến vào trong đan điền của Thủy Thiên Nguyệt đã lập tức thay đổi trạng thái thoi thóp trước đó. Có lẽ nó cũng ý thức được mình sắp bị Thủy Thiên Nguyệt luyện hóa hết, cho nên cũng không cam tâm, ra sức tiến hành đánh cược lần cuối.

"Ngươi đàng hoàng một chút cho ta!" Nếu là lúc trước, Thủy Thiên Nguyệt thực sự đau đầu một chút, nhưng hôm nay nàng đã đạt đến Đại Võ Sĩ cấp một, có thể nói là thực lực đột nhiên tăng mạnh, cho nên nàng thật sự không hề quan tâm đến một hoả linh nhỏ như vậy.

Nguyên lực trong cơ thể giống như thủy triều mạnh vọt tới hỏa linh hình hoa sen, bao bọc nó lại. Sau đó nguyên lực kia dẫn hỏa linh hình hoa sen chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch của Thủy Thiên Nguyệt.

Tuy bên ngoài hỏa linh hình hoa sen kia có nguyên lực bao quanh, nhưng Thủy Thiên Nguyệt vẫn cảm thấy kinh mạch của mình đau đớn như bị lửa thiêu đốt.

Một vòng, hai vòng, ba vòng. Thủy Thiên Nguyệt đau đến chết lặng, nhưng lúc này nàng lại ngạc nhiên phát hiện ra, kinh mạch của mình được mở rộng không ít.

"Tốt quá!" Lúc này, tinh thần của Thủy Thiên Nguyệt vẫn chưa phát hiện ra chuyện lớn, nàng lập tức tăng tốc độ vận chuyển của nguyên lực, hỏa linh hình hoa sen kia cuối cùng cũng bắt đầu dung hợp với nguyên khí, sau đó bị thu lại trong đan điền của Thủy Thiên Nguyệt.

"Ha ha, rèn sắt khi còn nóng!" Thủy Thiên Nguyệt mở to mắt, liếʍ đôi môi khô khốc của mình.

Thế là thủy hỏa linh hình rồng kia lại bị ấn mạnh vào trong đan điền.

Nhưng lần này Thủy Thiên Nguyệt lại không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, ngược lại, thủy hỏa linh kia thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng.

Chuyện gì đang xảy ra?

Thủy Thiên Nguyệt cắn môi, đi vào tiềm thức của mình, cẩn thận tìm kiếm bên trong đan điền.

Không có, không có, vẫn không có.

Thủy Thiên Nguyệt mở to mắt, bên trong đôi mắt của nàng là một mảnh mờ mịt, nàng không hiểu, vì sao, rõ ràng nàng đã áp thủy hỏa linh kia vào trong đan điền, làm sao lại cứ như vậy mà biến mất được?