Chương 45

Hít vào một hơi thật sâu, Thủy Thiên Nguyệt nhắm mắt lại một lần nữa, lúc này thâm tâm nàng bất chấp nghĩ đến: "Ta không tin ngươi có thể chạy mất tăm ngay trong đan điền của ta."

Nhìn đan hoàn lớn bằng quả đấm bên trong đan điền của mình, đột nhiên Thủy Thiên Nguyệt phát hiện ra, dường như phía dưới đan hoàn có một loại cảm giác mê mang, nàng thử để linh hồn chi lực của mình lặn xuống dưới, lại lặn xuống dưới, loại cảm giác này giống đưa thân vào một mảnh sương mù vậy.

Dường như chỗ sương mù trong đan điền này rất sâu, linh hồn lực của Thủy Thiên Nguyệt lặn xuống khoảng một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình hình trước mắt.

Đó là một chữ "Phong " khổng lồ màu đỏ tươi, Thủy Thiên Nguyệt vô cùng kinh hãi, nàng không ngờ, bên trong đan điền của mình, thế mà lại có một phong ấn.

Mà thủy hỏa linh hình rồng kia đang ra sức đuổi theo khe hở của phong ấn, bây giờ chỉ còn lại nửa cái đuôi màu lam ở bên ngoài.

Rốt cuộc bên dưới phong ấn này là cái gì? Hơn nữa phong ấn này là ai tạo ra cho mình?

Là phụ thân, là người mẫu thân ruột nàng chưa từng gặp mặt, hay là Duyệt Di, cũng có thể là một người khác.

Thủy Thiên Nguyệt mang theo nghi vấn đầy đầu, nàng cắn răng dùng linh hồn lực tiếp tục đến chỗ phong ấn kia dò xét.

Chỉ là lần này, nàng vừa mới hơi nhúc nhích đã bị một luồng năng lượng phòng hộ vô hình dày đặc bắn ra ngoài, trực tiếp bắn ra khỏi làn sương mù.

Đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao thủy hỏa linh kia có thể tiến vào bên trong phong ấn mà nàng lại không thể tới gần.

Dù gì nàng cũng là chủ nhân của phong ấn kia?

Thủy Thiên Nguyệt mở mắt, lắc đầu cười khổ, nếu bây giờ nghĩ mãi mà không hiểu, vậy thì nàng sẽ không nghĩ nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng hiểu rõ chuyện này, cho nên tạm thời không cần phải vội vàng.

Từ dưới đất đứng dậy, duỗi bàn tay ngọc tuyết trắng, tâm niệm Thủy Thiên Nguyệt vừa động, lòng bàn tay xuất hiện một đóa hoa sen lửa mỹ lệ màu đỏ. Cùng lúc đó, nhiệt độ trong căn phòng yên tĩnh này cũng tăng nhiệt độ lên, hỏa linh, có được hỏa linh, quả nhiên không giống với linh hồn chi hỏa bình thường mà nàng sử dụng. Thủy Thiên Nguyệt rất hài lòng.

Lấy ra một bộ váy áo, Thủy Thiên Nguyệt định rời khỏi căn phòng, nhưng lại cảm thấy không gian bên trong dược thần truyền đến một trận dao động, nàng chợt lách người tiến vào không gian Dược Thần, khi nàng còn chưa kịp đứng vững, một bóng dáng nhỏ đã lao tới.

"Mẫu thân!" Tiểu thí hài tội nghiệp ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Thủy Thiên Nguyệt, đôi mắt to tròn lập tức rưng rưng, chuẩn bị hạ mưa rào sấm chớp.

"Được rồi, được rồi!" Thủy Thiên Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó lật tay đút một viên Đại Hoàn Đan vào trong miệng tiểu thí hài.

"Khụ, khụ, khụ…" Lúc này bên cạnh dược điền cũng truyền tới âm thanh.

Thủy Thiên Nguyệt đưa mắt nhìn lại, là một tiểu nam hài thắt bím tóc hướng lên trời, mặc cái yếm đỏ để mông trần đang đứng đó ngoẹo đầu, ý tứ nhìn nàng, hẳn là cũng muốn nhào tới, chỉ là tiểu nam hài này đối với tiểu thí hài trong ngực nàng có chút kiêng dè.

"Mẫu thân!" Một viên Đại Hoàn Đan tiến vào bụng, tiểu thí hài lại chắp tay kêu lên.

"Kia là ai?" Thủy Thiên Nguyệt chỉ một ngón tay.

"Chủ nhân, ta là Bảo Bảo Nhân Sâm!" Tiểu nam hài mặc yếm đỏ dè dặt trả lời một câu.

"…" Thủy Thiên Nguyệt ngơ ngác một chút, sau đó lập tức phản ứng lại: "Quá tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng sống lại!"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười Thủy Thiên Nguyệt, lúc này Bảo Bảo Nhân Sâm mới thử thăm dò đến gần Thủy Thiên Nguyệt.

“Vậy sau này, ngươi tên là Bảo Bảo, mà đây là ca ca, gọi là Thiên Thiên đi!" Thủy Thiên Nguyệt cười với Bảo Bảo, cho dù nói thế nào thì bây giờ cũng có hai tiểu thí hài, như vậy hẳn là mình nên đặt tên cho bọn chúng.

"Cảm ơn chủ nhân!" Bảo Bảo là một hài tử rất ngoan.

Về phần Thiên Thiên, sau khi nuốt viên Đại Hoàn Đan thứ hai xuống liền ngậm lấy ngón tay, nhìn Bảo Bảo chảy nước miếng, trong mắt hiện ra lục quang.

Thủy Thiên Nguyệt không khách khí đưa tay gõ lên đầu Thiên Thiên một cái, sau đó quả quyết không nhìn Thiên Thiên oan ức ôm đầu nhìn mình: "Bảo Bảo là đệ đệ, ngươi lại là ca ca, có biết rằng ca ca phải bảo vệ đệ đệ không hả. Nếu như để ta biết ngươi ức hϊếp hoặc là muốn ăn Bảo Bảo, thì ta sẽ ăn sạch ngươi, không tin thì ngươi có thể thử xem!"

"Mẫu thân!" Thiên Thiên oan ức kêu lên, hắn rất oan uổng mà, rõ ràng là Bảo Bảo kia được ăn nhân sâm ngon, mẫu thân không cho hắn ăn thì thôi, thế mà lại không cho hắn tùy tiện ăn tất cả dược liệu bên trong dược điền này. Hắn rất đói!!!

Nhìn xem, bởi vì nàng đạt tới Đại Võ Sĩ mà không gian Dược Thần to ra gấp ba, tâm niệm Thủy Thiên Nguyệt vừa động đã thu thập được các loại hạt giống dược liệu tốt, mà trong đó có mấy chủng loại có diện tích trồng rất lớn.