Chương 43

“Nhưng mà, cha, tỷ tỷ, con vẫn không hiểu. Nếu hoàng thượng muốn mượn thế lực của Thủy gia ta, hắn hoàn toàn có thể sắp xếp tỷ tỷ gả cho một hoàng tử khác. Vì sao lại chỉ hôn tỷ tỷ cho một tên thái giám chứ?”

“Đây chắc không phải là chủ ý của hoàng đế, mà là chủ ý của Bát hoàng tử!” Tâm tư Thủy Thiên Nguyệt tinh tường.

“Không sai, hơn nữa bút tích trên thánh chỉ cũng là bút tích của Bát hoàng tử. Nếu ta không nói sai, hiện tại Bát hoàng tử đang bị mắng ở trong hoàng cung đấy!” Thủy Toàn cười: “Có điều Bát hoàng tử là nhi tử hoàng thượng yêu thương nhất, cho nên cùng lắm chỉ bị quở trách một trận, sẽ không có trừng phạt gì khác đâu!”

“Ha ha, trừng phạt khác, con đã cho rồi!” Thủy Thiên Nguyệt cười đầy thần bí.

“Tỷ tỷ, nói đi nói đi.” Tiểu tử Thủy Nhiễm Trần này rất nhiều chuyện, đương nhiên rất thích nghe mấy sự tình thế này.

Mà Thủy Toàn nghe Thủy Thiên Nguyệt nói vậy cũng chăm chú lắng nghe.

“Chỉ là ta tự luyện chế cho hắn hai viên đan dược, tăng thêm chút liều lượng thôi! Nghe nói đại hôn của hắn cùng ngày với ta. Vậy thì đến ngày ấy, hắn sẽ “bất lực”... Nói không chừng, cả đời này cũng sẽ “bất lực”.

...

Hai nam tử một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Thủy Toàn lộ ra vẻ tươi cười, còn Thủy Nhiễm Trần giơ ngón tay cái với Thủy Thiên Nguyệt: “Tỷ tỷ, tỷ thật gian ác. Nhưng mà đệ thích!”

Một nhà ba người cười cười nói nói trong thư phòng một hồi, Thủy Toàn lúc này mới nhớ tới: “Đúng rồi, vi phu có quà muốn tặng cho hai con.”

Thủy Toàn nói rồi phất tay một cái, một cây trường thương, một bộ áo giáp và một cái hộp ngọc xuất hiện trước mặt ba người.

“A! Con thích cây thương này!” Hai mắt Thủy Nhiễm Trần sáng lên, cầm lấy cán thương, cây trường thương có màu trắng bạc, Thủy Thiên Nguyệt có thể nhìn ra được, trường thương này được hợp thành từ năm loại kim loại, mặc dù không lọt vào mắt nàng, nhưng hiện tại mà nói lại rất phù hợp với Thuỷ Nhiễm Trầm.

“Cái này cho Thiên Nguyệt!” Thủy Toàn cười híp mắt mở hộp ngọc ra, bên trong có một hỏa linh nổi bật, là thủy hỏa linh màu xanh lam nhạt, hình rồng.

“Cảm ơn cha!” Thủy Thiên Nguyệt mừng rỡ nhận lấy. Đối với hỏa linh này, nàng cũng không sợ có nhiều. Đáng lẽ một người nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện hóa thành công một hỏa linh, nhưng người có được khả năng thôn phệ (*) của thất bảo hồ lô như Thủy Thiên Nguyệt hoàn toàn không cần quan tâm.

(*) Thôn phệ: nuốt chửng, thôn tính.

“À, đúng rồi, con cũng có thứ muốn đưa cho phụ thân và Nhiễm Trần!” Thủy Thiên Nguyệt nói rồi đưa ba linh thú cấp năm và thanh chủy thủ mới có được hôm nay ra.

“Cấp năm!” Thủy Toàn nháy mắt đã nhận ra cấp bậc của linh thú.

“Tỷ, đệ đã có hai khế ước thú rồi, ba con này đệ không lập khế ước được nữa!” Thủy Nhiễm Trần vò đầu bứt tóc.

“Cha, người lập khế ước hai con, để lại một con cho Nhiễm Trần, con có một bản khế ước đây!” Thủy Thiên Nguyệt nhướng mày cười một tiếng.

Thủy Toàn nghĩ nghĩ: “Thiên Nguyệt à, chính con còn chưa có khế ước thú, hay là con giữ lại đi, cha không cần đâu!”

“Cha, người cứ lấy đi. Cha yên tâm, nữ nhi của cha sẽ tìm được Linh thú tốt hơn!” Trên mặt Thủy Thiên Nguyệt mặc dù đang cười, nhưng trong lòng nàng lại có chút tức giận, không phải do nàng bị Thủy Toàn chọc tức, mà là bị chọc tức bởi Thủy gia ở Bắc Đẩu Lô Châu xa xôi kia.

Phụ thân của mình vì Thủy gia mà chấp nhận rời xa quê hương đến Cổ Nhạc quốc chịu khổ mười bảy năm, vậy mà Thủy gia chỉ có một cái khế ước linh thú cũng không cho phụ thân, đây là gia tộc gì vậy chứ, còn gì mà tứ đại gia tộc nữa! Thế là từ lúc này, trong lòng Thủy Thiên Nguyệt không có chút hảo cảm nào với gia tộc kia, lòng cảm mến gì gì đó càng không cần nói tới.

“Cha, con đã có một con Kim Nhãn Điêu và một con Tật Phong Lang, vậy lần này con muốn lấy con Trường Thủy Ngạc này. Như thế ba khế ước thú của con đã đủ ba con một bay trên trời, một chạy dưới đất và một bơi trong nước rồi, hai con gấu và bọ cạp kia cha lấy đi!” Thủy Nhiễm Trần nói rồi kéo chiếc l*иg có con Trường Thủy Ngạc đến bên cạnh mình.

“Được rồi, vậy hai người lập khế ước đi, có điều đừng làm phiền con!” Thủy Thiên Nguyệt vừa đưa bản khế ước cho Thủy Nhiễm Trần, vừa lấy ra cát Hải Lam, bút thủy tinh và một bình chất lỏng màu bạc đậm đặc, cuối cùng lôi từ trong túi ra một đống bình thuỷ tinh.

Thủy Thiên Nguyệt cẩn thận bỏ một phần ba số cát Hải Lam nước biển vào bình thủy tinh. Sau đó đổ toàn bộ chất lỏng màu bạc vào bình rồi lắc nhẹ, những hạt cát Hải Lam nhanh chóng hòa tan vào thứ chất lỏng màu bạc đó. Kết quả là một lọ mực nước phù chú màu bạc đã được điều chế. Cuối cùng dùng bút thủy tinh hút đầy mực nước. Thủy Thiên Nguyệt cầm bút, cẩn thận vẽ lên cây trường thương.