Chỉ là bây giờ Thủy Thiên Nguyệt căn bản không biết trong lòng Chung Ly đang cảm thấy ngạc nhiên đến mức nào. Chính ông là người hiểu rõ mình đã tạo bao nhiêu áp lực cho Thủy Thiên Nguyệt. Nếu như thay bằng Tiêu Khả, chỉ sợ Tiêu Khả bây giờ đã sớm đặt mông xuống đất rồi. Thế mà một thiếu nữ mảnh khảnh nhỏ bé như vậy vẫn đứng thẳng tắp. Trên mặt nàng còn mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, đúng là đang mỉm cười.
“Hừ!” Lúc này Ô Thác Kha và Vương Duy sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Hơn nữa thường xuyên trừng mắt Chung Ly một cái, cái liếc mắt còn lại là dành cho Hán Bắc.
Hán Bắc cũng dở khóc dở cười: “Được rồi, hai người các ngươi đều lớn cả rồi. Chung đại nhân cũng không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ. Chẳng lẽ hai người không cảm nhận được tiểu nha đầu kia thực sự bất phàm sao?”
Ô Thác Kha và Vương Duy nghe thế đồng thời trợn trắng mắt. Trong lòng tự nhủ, đương nhiên chúng ta đều biết nha đầu này bất phàm. Ngươi có từng gặp thiếu nữ mười sáu tuổi rúng động đại chùy chưa? Ngươi đã từng gặp một đứa nhóc mười sáu tuổi là Luyện Khí sư cấp sáu chưa? Đây vốn không phải là chuyện một phàm nhân có thể làm được.
Nhưng nghe xong lời Hán Bắc, chú ý của Ô Thác Kha và Vương Duy lại đổ dồn về phía Thủy Thiên Nguyệt. Họ không phải kẻ yếu, cho nên khả năng phân biệt của họ không phải thứ người thường có thể so sánh. Chẳng qua lúc trước vì quá quan tâm nên mới hoảng loạn, bây giờ bình tĩnh lại rồi. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi đều nhận ra được sự giật mình từ trong mắt của đối phương. Họ cho rằng trước kia đã đánh giá thiên phú của Thủy Thiên Nguyệt đủ cao, nhưng bây giờ lại phát hiện, bản thân họ vẫn còn xem thấp Thủy Thiên Nguyệt này.
Họ có thể tinh tường cảm nhận được áp lực mà Chung Ly dành cho Thủy Thiên Nguyệt đã đạt tới Võ sư tiêu chuẩn cấp bảy, thậm chí chầm chậm tăng thêm một chút. Nhưng sắc mặt của Thủy Thiên Nguyệt lại không có bất cứ đau khổ nào. Ngược lại, còn nhìn ra được vẻ hơi hưởng thụ.
Võ sư cấp tám, võ sư cấp chín, võ sư mãn cấp, cuối cùng sức ép nguyên lực của Chung Ly với Thủy Thiên Nguyệt đã đạt tới cảnh giới Đại võ sư cấp một.
Mà cũng ngay lúc này, cơ thể Thủy Thiên Nguyệt đồng thời bộc phát một khí tức. Đó là khí tức của Võ sĩ cấp ba, khí tức này tăng lên nhanh chóng đạt đến mức độ võ sĩ cấp ba, võ sĩ cấp bốn, đỉnh phong võ sĩ cấp bốn, võ sĩ cấp năm, võ sĩ cấp năm đỉnh phong, võ sĩ cấp sáu.
Vài người đứng xung quanh xem há hốc miệng. Trời ơi, từ khi nào võ sĩ thăng cấp lại dễ dàng như thế? Cảm giác này hình như thật giống với ngồi tàu lượn siêu tốc.
“Lão Chung, ngàn vạn lần không được giảm lực!” Ô Thác Kha vừa rồi không biết mắng Chung Ly bao nhiêu lần, nhưng hiện tại ông kiên quyết không cho Chung Ly rút sức ép nguyên lực với Thủy Thiên Nguyệt. Bởi vì ông đã nhìn thấu việc Thủy Thiên Nguyệt tăng cấp và sức ép nguyên lực có liên quan tương đối lớn với nhau. Chuyện có lợi như thế, sao có thể không nắm bắt chứ.
Chung Ly bắt đầu thở hổn hển: “Chết tiệt, lão tử đây chuyển vận không nổi nữa! Tiểu tử ngươi thì hay rồi, đứng nói chuyện không đau lưng! Ngươi tới đây duy trì chuyển vận thử xem!”
“Ông đây đến giúp ngươi!” Ô Thác Kha đi tới bên cạnh Chung Ly, đặt bàn tay to lớn của mình lên tay Chung Ly, vì thế sức ép nguyên lực lại tiếp tục chậm rãi tăng lên.
Đại võ sư cấp hai, đại võ sư cấp ba, đại võ sư cấp bốn, đại võ sư cấp năm, đại võ sư cấp sáu, đại võ sư cấp bảy, đại võ sư cấp tám, đại võ sư cấp chín, đỉnh phong đại võ sư.
Cùng lúc đó, khí tức của Thủy Thiên Nguyệt như măng mọc sau cơn mưa xuân: dần dần leo lên cao, võ sĩ cấp bảy, võ sĩ cấp tám, võ sĩ cấp chín, đỉnh phong võ sĩ.
Cuối cùng vào thời điểm sức ép nguyên lực đạt tới nhất bậc Võ Linh, khí tức của Thủy Thiên Nguyệt như cá chép hoá rồng, đột phá đỉnh phong võ sĩ đạt tới mức đại võ sĩ cấp một.
“Phù!” Thở thật dài một hơi, Thủy Thiên Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhoẻn miệng cười với Chung Ly và Ô Thác Kha: “Cảm ơn hai vị đại nhân giúp đỡ!”
Tiếng cảm ơn này được phát ra từ chính đáy lòng. Nếu không có hai người bọn họ, chỉ sợ Thủy Thiên Nguyệt nhanh nhất cũng phải mất bốn năm mới có thể đạt tới nhất bậc đại võ sĩ. Tuy rằng tốc độ này có lẽ rất nhanh so với người khác, nhưng đối với Thủy Thiên Nguyệt thì vẫn còn khá chậm.
“Tiểu nha đầu, ngươi... ngươi... hôm nay ngươi làm ta mệt chết rồi!” Chung Ly duỗi tay lau mồ hôi trên trán, hai mắt nhìn Thủy Thiên Nguyệt chằm chằm: “Tiểu nha đầu, ngươi xem ta giúp ngươi tăng cấp bậc lớn như thế. Vậy ngươi gia nhập liên minh Võ giả của chúng ta đi, thấy thế nào?”
“Không được, ta phản đối!” Còn chưa đợi Thủy Thiên Nguyệt mở miệng nói cái gì. Ô Thác Kha là người đầu tiên đứng ra.