Chương 39

“Tiểu nha đầu này là ai vậy?” Chung Ly không bỏ qua cái liếc mắt vừa rồi của Ô Thác Kha. Hơn nữa ông cũng quen biết Vương Duy và Tiêu Khả. Nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp Thủy Thiên Nguyệt.

Chỉ là với tính cách của Ô Thác Kha, nhất định không có khả năng nảy sinh hứng thú với một thiếu nữ nhỏ bé mười mấy tuổi. Như vậy chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích tình hình trước mắt chính là: Thiếu nữ này không hề đơn giản.

“Muội ấy là muội muội của ta!” Tiêu Khả nhanh hơn một bước, đứng chắn trước mặt Thủy Thiên Nguyệt, ngẩng đầu lên nhìn Chung Ly không hề sợ hãi.

“Ha ha!” Chung Ly không khỏi cười to một trận: “Tiêu Khả, ngươi xem tên tiểu tử đầu gấu như ngươi, có thể có một muội muội như hoa như ngọc thế này sao?”

Vừa nói vừa vươn tay ra đẩy Tiêu Khả sang một bên.

Sau đó một áp lực khác thường rơi xuống người Thủy Thiên Nguyệt.

“A!” Thủy Thiên Nguyệt cắn chặt răng. Tròng mắt nàng mang theo lửa giận phừng phừng hung hăng nhìn thẳng Chung Ly. Nàng biết chính lão gia hỏa này giở trò. Thế nhưng bây giờ nàng không mở miệng được, chỉ có thể miễn cưỡng gắng gượng.

“Chung Ly, lão già khốn khϊếp nhà ngươi! Ngươi đang làm gì vậy?” Ô Thác Kha nổi giận, sao ông có thể không nhìn ra hiện tại Chung Ly đang lấy nguyên lực của mình tạo sức ép vào Thủy Thiên Nguyệt. Phải biết rằng lão gia hỏa này đã là Võ Linh cấp bốn, một khi không cẩn thận, Thủy Thiên Nguyệt sẽ bị phế trong tay ông ta. Điều này làm cho Ô Thác Kha không thể nào không giận. Một thiên tài luyện khí như thế, ngươi cho rằng dễ tìm như đào khoai tây cải trắng chắc!

Có điều bây giờ ông tức giận thế nào cũng không làm gì được. Bởi nếu bây giờ ông ra tay cắt ngang Chung Ly thì Thủy Thiên Nguyệt sẽ bị tổn thương càng lớn hơn nữa.

“Lão già chết tiệt! Ngươi cứ chờ đấy cho ta!”

Vương Duy cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Hán Bắc như Ô Thác Kha và Chung Ly. Hai người Vương Duy và Hán Bắc cũng tâm đầu ý hợp giao hảo bằng hữu.

“Hán Bắc, ta thấy liên minh Võ giả các ngươi không muốn nhận bất kỳ vũ khí gì của Luyện Khí sư chúng ta nữa rồi, hay lắm!”

Nghe được lời này, Hán Bắc mỉm cười khổ sở. Hình như chuyện này không liên quan gì tới hắn, chẳng phải sao? Thế nhưng kết cục lại là trái đắng, nhưng hắn phải đón nhận.

Có điều hắn không hiểu, tại sao lão già Chung Ly lại hứng thú với tiểu nữ búp bê này chứ.

“Ồ!” Lúc này Chung Ly giật mình thốt lên.

Theo phỏng đoán của Chung Ly, với nguyên lực của mình tạo sức ép cho Thủy Thiên Nguyệt, cấp bậc của võ sĩ có thể chống đỡ được đã không tệ rồi. Nhưng ông không ngờ rằng, áp lực nguyên lực của mình hiện giờ đã đạt tới cường độ cấp một đại võ sĩ mà sắc mặt của thiếu nữ trước mắt này cũng chỉ nghiêm trọng một chút. Vì thế sức ép nguyên lực của Chung Ly lại tăng lên lần nữa, đại võ sĩ cấp hai, đại võ sĩ cấp ba, đại võ sĩ cấp bốn, đại võ sĩ cấp năm, đại võ sĩ cấp sáu, đến khi sắc mặt của Thủy Thiên Nguyệt ngày càng trắng bệch.

Bây giờ Thủy Thiên Nguyệt chỉ cảm thấy cả người mình như bị một tảng đá lớn đè lên. Tuy rằng rất nặng nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ được.

Cho nên sức ép nguyên lực liên tục gia tăng: đại võ sĩ cấp bảy, đại võ sĩ cấp tám, đại võ sĩ cấp chín, đại võ sĩ mãn cấp, võ sư cấp một, võ sư cấp hai, võ sư cấp ba, võ sư cấp bốn.

Trán Thủy Thiên Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh, từng giọt rơi xuống mặt đất, nhanh chóng ướt đẫm một mảng. Nếu nói vừa rồi chỉ là một tảng đá lớn, vậy thì bây giờ chắc chắn đã biến thành một ngọn núi hùng vĩ, ép Thủy Thiên Nguyệt đến mức không thở nổi. Thậm chí nàng có thể nghe được tiếng xương cốt trong người mình kêu “rắc, rắc, rắc”. Hai chân nàng hơi run rẩy, nàng biết bản thân đã đạt tới cực hạn. Nhưng chẳng lẽ Thủy Thiên Nguyệt nàng phải nhận thua như thế sao? Không! Tuyệt đối không!

Nàng cắn chặt môi, một dòng máu tươi chậm rãi nhỏ xuống. Sự bướng bỉnh ẩn sâu trong xương cốt của Thủy Thiên Nguyệt giờ phút này đã hoàn toàn bị kích phát.

Nàng vất vả cố gắng giơ tay lau khóe miệng. Thế nhưng nàng không phát hiện ra: máu tươi đúng lúc lại chảy xuống ấn ký hồ lô trong lòng bàn tay.

“Vù!” Một âm thanh vang lên trong lòng Thủy Thiên Nguyệt, tức khắc nàng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Áp lực giống như ngọn núi vừa rồi đã biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.

Lúc này, sức ép nguyên lực Chung Ly gây ra trên người Thủy Thiên Nguyệt đều biến thành năng lượng: Bị hồ lô màu đỏ son trong lòng bàn tay phải của Thủy Thiên Nguyệt hút vào trong.

Hai mắt Thủy Thiên Nguyệt khép hờ. Nàng có thể cảm nhận được những nguyên lực đó sau khi được hồ lô đỏ tinh luyện sẽ đưa vào đan điền, khiến bên trong đan điền của nàng hình thành một đan nguyên màu vàng kim to bằng nắm tay. Đan nguyên kia đang được ngưng tụ thành thực thể, càng ngày càng sáng. Ánh sáng vàng kim lấp lánh thật sự giống như phiên bản mặt trời thu nhỏ. Mà bây giờ, Thủy Thiên Nguyệt cũng mới biết công năng có sẵn của hồ lô đầu tiên trong Thất Bảo Hồ Lô của mình chính là chiếm đoạt.