Chương 3

Hôm qua vừa vặn là sinh nhật mười sáu tuổi của Thủy Thiên Nguyệt, từ sáng sớm tướng phủ đã phái người đón nàng trở về, nhưng đến cửa thành lại vừa vặn gặp tên tùy tùng từ nhỏ đã ở bên cạnh Bát hoàng tử, Kim Phong. Tiểu tử này vẫn luôn luôn ỷ vào mình có Bát hoàng tử chống lưng, mà Thủy Thiên Nguyệt lại là một nữ tử vô dụng không thể tu luyện nguyên lực cùng võ kỹ, hơn nữa ai cũng biết, tuy rằng Thủy Thiên Nguyệt trên danh nghĩa là đích nữ của Tướng phủ, nhưng không phải là niềm vui của Thủy Tướng. Thủy Thiên Nguyệt trước kia vốn là người nhát gan sợ chuyện, cho nên Kim Phong mới được đà liên tục châm chọc cười nhạo Thủy Thiên Nguyệt một phen, đã vậy còn nói một câu, nói Bát hoàng tử yêu cầu Hoàng thượng thoái hôn.

Phải biết rằng, Thủy Thiên Nguyệt, từ năm bảy tuổi lần đầu nhìn thấy Bát hoàng tử đã thích hắn, nhưng bởi vì nhát gan sợ chuyện nên nhiều năm trôi qua nàng cũng chỉ dám len lén mừng thầm trong lòng, vẫn mong chờ ngày gả cho Bát hoàng tử, nhưng lại không ngờ Bát hoàng tử chẳng muốn cưới mình, vì thế Thủy Thiên Nguyệt chết tâm dập đầu vào tường thành.



“Phụ thân, nương, Nhiễm Trần”

Phục hồi lại tinh thần, Thủy Thiên Nguyệt nhẹ giọng gọi ba người.

“ Nguyệt nhi, có muốn ăn cái gì không, nương sẽ làm cho con”

Duyệt Di lại nâng tay áo lau khóe mắt.

“Tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước đi, để ta mang tên Kim Phong láo toét kia tới đây để tùy ngươi xử trí”

Thủy Nhiễm Trần gắt gao nắm tay thành quyền: “Không phải ai cũng có thể khi dễ tỷ tỷ của Thủy Nhiễm Trần ta.”

“Không cần, ta sẽ tự đi giải quyết!” Thủy Thiên Nguyệt khóe miệng hơi hơi giương lên: “ Nếu dám khi dễ ta, vậy cần phải chuẩn bị để trả giá!”

Nói xong, mắt Thủy Thiên Nguyệt lóe lên tia sắc nhọn.

Thủy Toàn và Duyệt Di liếc nhau, Thủy Thiên Nguyệt đã thay đổi, hai người họ thấy rõ, trong lòng đầu tiên là thầm vui mừng, xem ra một quẻ của Lý Bố Y năm đó là không sai. Mười sáu tuổi, Thủy Thiên Nguyệt sau khi trải qua tử kiếp, quả nhiên không giống như lúc trước nữa, hay nói cách khác, đứa nhỏ này đã trở nên thông suốt.

Nếu đã vậy thì Thủy Thiên Nguyệt cần phải cảm tạ vị Lý Bố Y kia thật tốt, nếu không thì bây giờ cô còn phải giả trang mất trí nhớ giống mấy người từng xuyên qua hoặc là giả bộ bất tỉnh, cửa thứ nhất tuy thông qua dễ dàng nhưng đối với cô mà nói, chuyện đó cũng không cần thiết lắm.

Sự biến hóa của Thủy Thiên Nguyệt khiến cho Thủy Toàn và Duyệt Di rất cao hứng,thập phần vui mừng.

Cả Thủy Nhiễm Trần cũng sinh tò mò đối sự thay đổi của Thủy Thiên Nguyệt, mỗi ngày chỉ cần đến lúc rời giường thì chắc chắc hắn sẽ chạy vào trong phòng Thủy Thiên Nguyệt gọi nàng thức dậy.

“Ta nói này,Thủy Nhiễm Trần, mỗi ngày ngoài chạy đến phòng của ta thì đệ không còn gì khác ý nghĩa hơn để làm sao?”

Thủy Thiên Nguyệt nửa trợn tròn mắt, nhìn thoáng qua Thủy Nhiễm Trần, sau đó một phen lôi kéo chăn trùm lên đầu mình.

“Tỷ, đối với ta mà nói, chuyện có ý nghĩa nhất chính là canh giữ bên tỷ tỷ, bồi tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ, bảo hộ tỷ tỷ, ha ha, tỷ, ta chính là một đệ đệ năm tốt đó í nha!”

Thủy Nhiễm Trần đặt mông ngồi xuống trên giường Thủy Thiên Nguyệt, Thủy Nhiễm Trần rất thích tính tình hiện tại của Thủy Thiên Nguyệt, nếu không phải e ngại nam và nữ nhi, hắn hận không thể vác cả thân mình đến trong phòng Thủy Thiên Nguyệt.

“Ngươi ra ngoài trước đi!”

Trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ của Thủy Thiên Nguyệt.

“Không chịu~” Thủy Nhiễm Trần chu miệng: “ Người ta mới đến mà tỷ tỷ đã đuổi người ta.”

“Ta muốn rời giường được không!”

Thủy Thiên Nguyệt nói xong liền rút ra chiếc gối dưới đầu giường của mình quăng lên người Thủy Nhiễm Trần.

“Được rồi, được rồi, tỷ, ta ra bên ngoài chờ ngươi!”

Thủy Nhiễm Trần hi hi cười nhảy dựng lên rồi chạy ra khỏi cửa phòng, sau cùng còn để lại một câu: “ Tỷ nhanh lên!”

Thủy Thiên Nguyệt đã tới đây được ba ngày. Trong ba ngày này, Thủy Toàn, Duyệt Di và cả Thủy Nhiễm Trần đối xử với cô cực kì tốt, giống như như đem hết những áy náy trong mười sáu năm trước kia với Thủy Thiên Nguyệt đều bồi thường hết.

Cô ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp của mình trong gương, ba nghìn tóc sợi đen buông thẳng xuống thắt lưng, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến mái tóc tựa tinh linh đang nhảy múa, nhanh nhẹn mà lay động. Gương mặt trắng noãn mỉm cười, hai hàng lông mày thon dài, đôi mắt giống như một hồ nước yên tĩnh chứa đựng tất thảy những ánh sáng rực rỡ, dường như có thể nhìn thấu hết kiếp trước kiếp này, ẩn ẩn toát ra vài phần thâm thúy, cái miệng nhỏ hé ra, không tô mà hồng. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Thủy Thiên Nguyệt đều xứng đáng là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.

Hơn nữa trong ba ngày qua, cô cũng đã xem qua cơ thể của mình. Bởi vì những kinh nghiệm ở kiếp trước nên Thủy Thiên Nguyệt biết, ở loại thế giới đặt sức mạnh lên hàng đầu này, kẻ mạnh mới là người đặt ra luật lệ, còn những kẻ yếu đuối kia, ở trong mắt cường giả, ngay cả con kiến cũng không bằng, nếu như không phải trước đó Thủy Thiên Nguyệt không thể tu luyện thì dù nàng không được sủng ái, tên Kim Phong kia cũng không dám lấn tới như vậy.