Chương 2

Không đúng, không đúng, chờ một chút, quần áo trên người bọn họ... sao lại là trang phục cổ xưa?! Còn nữa, trên giường của mình, vậy mà còn có màn che à?!

Thủy Thiên Nguyệt cảm thấy đầu óc mình hình như vẫn chưa tỉnh táo lắm. Đây là tình huống gì thế này, cô nhớ rõ cô đang mở sạp hàng trong trò chơi võng du Túy Tiêu Dao kia mà? Nên biết rằng trong trò chơi đó, tuy rằng cô chỉ mới là một nhân vật nhỏ bé cấp mười nhưng lại chuyên môn luyện các loại kỹ năng sinh hoạt, hơn nữa cấp cao nhất là luyện đan thuật, cô cũng là Đan thần duy nhất trong máy chủ kia.

Cũng vì thế mà việc làm ăn của cô rất tốt, những người đến tìm cô luyện đan mỗi ngày đều xếp thành một hàng dài.

Hơn nữa cô chưa bao giờ thu tiền trong trò chơi, chỉ nhận các loại dược liệu, bí kíp võ công, hạt giống, bảo bối linh thú cấp cao, đương nhiên còn có đủ loại trang bị, vũ khí. Nếu muốn cấp bậc đan dược càng cao vậy thì phải lấy ra đồ vật, mà đồ vật nhất định phải tốt, ít nhất cũng phải cùng cấp bậc đan dược mà mình muốn luyện chế.

Lúc ấy, có một đệ tử của phái Thanh Thành tìm đến cô để luyện chế ra một quả thần cấp đan dược, nghịch thiên đan. Mà thù lao mà đệ tử phái Thanh Thành ấy đưa ra đã khiến cô cực kỳ rung động, đó chính là thần khí không gian Dược Thần

Không gian Dược Thần là một Thần khí loại không gian, ở bên trong nó có hơn trăm mảnh đất trồng thuốc đầy màu mỡ, còn có một lò luyện đan cấp Thần, ngoài ra còn có tỉ lệ ngẫu nhiên nhận được một giống thuốc cấp Thần. Bất kể là loại dược liệu gì, không gian Dược Thần đều có thể tự động mô phỏng ra không gian sinh trưởng của nó, hơn nữa tốc độ sinh trưởng cực nhanh, có linh khí cực kỳ nồng đậm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, diện tích của không gian Dược Thần này là dựa theo cấp bậc nhân vật của bản thân, cấp bậc càng cao, diện tích càng lớn.

Thủy Thiên Nguyệt đương nhiên là đồng ý lấy không gian Dược Thần, sau đó liền đáp ứng.

Vì thế sau khi đuổi đệ tử phái Thanh Thành kia rời đi, cô liền hưng phấn đi vào không gian Dược Thần. Linh khí bên trong quả nhiên giống như trò chơi đã giới thiệu, còn có một lò luyện đan màu vàng tím. Còn hạt giống kia thế mà lại là của thất bảo hồ lô trong truyền thuyết. Thất bảo hồ lô, tổng cộng sẽ kết ra bảy quả hồ lô, hơn nữa mỗi một quả đều có công dụng khác nhau, chức năng đó trong phần giới thiệu chỉ ghi chú là nghịch thiên, còn cụ thể ra sao thì phải tự trồng ra mới biết.

Khi cô trồng xong thất bảo hồ lô rồi lại trồng thêm một ít thảo dược nữa mới bắt đầu khai đỉnh luyện đan. Chỉ là không ngờ cho dù là ở trong không gian Dược Thần, thần phẩm nghịch thiên đan vậy mà cũng có thể gọi tới đan kiếp, cô vẫn còn nhớ rõ, khi ấy một vệt sấm sét trút xuống như thùng nước trực tiếp rơi xuống trên người cô, sau đó cô không còn biết gì nữa cả.

Đợi đến lúc có chút ý thức mông lung, cũng là khi Thủy Nhiễm Trần lay động thân thể mình.

"Nguyệt nhi, sao con không nói gì, Nguyệt nhi, con làm sao vậy?" Thủy Toàn nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt có chút sững sờ nhìn mình,nhưng vẫn không nói gì, trong lúc nhất thời trái tim lại treo lên.

Thủy Thiên Nguyệt chớp chớp mắt, trong đầu cô nảy ra không ít thứ.

Thân thể này cũng được gọi là Thủy Thiên Nguyệt.

Nơi này không phải địa cầu, nơi này gọi là Cửu Châu đại lục, đây là Đông Thắng Thần Châu Cổ Nhạc quốc , mọi người lấy nguyên lực để tu luyện, xem tu luyện võ kỹ làm chủ, tuân theo nguyên tắc cường giả tối cao.

Nam nhân trung niên trước mặt là Thủy Toàn, phụ thân của thân thể này, là Tể tướng cổ nhạc quốc, mà nữ nhân trung niên kia là di nương của nàng, cũng là Nhị phu nhân của Thủy Toàn. Mẹ của thân thể này tên là Thiên Lộ Hoa, khi sinh ra Thủy Thiên Nguyệt bởi vì rong huyết mà chết, về phần Duyệt Di thì trước đó vốn là tỳ nữ bên người Thiên Lộ Hoa, cùng Thiên Lộ Hoa gả cho Thủy Toàn.

Thiếu niên kia chính là chốt nhục của Duyệt Di, gọi là Thủy Nhiễm Trần.

Trong mười sáu năm qua, Thủy Thiên Nguyệt bị Thủy Toàn trực tiếp ném vào Từ Vân am bên ngoài kinh thành, mặc kệ không thèm hỏi tới nàng. Tuy rằng trên danh nghĩa là đích nữ của Tứơng phủ, nhưng người bên ngoài đều biết nàng vốn là một đích nữ không được sủng ái. Chỉ là Thủy Toàn vì là người trong phủ Nghiêm Lệnh nên cần phải đối xử với vị đại tiểu thư này tôn trọng vạn phần, một khi có người không tôn trọng Thủy Thiên Nguyệt, nặng thì mất mạng, nhẹ thì đuổi khỏi tướng phủ.

Mỗi năm, chỉ có sinh thần của Thủy Thiên Nguyệt hoặc là tết nguyên đán mới có thể đưa nàng trở về.

Thế nhưng, vừa rồi lúc Thủy Thiên Nguyệt không hoàn toàn tỉnh táo, nghe được lời trò chuyện của Thủy Toàn cùng Duyệt Di, tựa như hết thảy những việc làm đó đều là di ngôn của thân nương Thiên Lộ Hoa.