Chương 12

Thủy Thiên Nguyệt nhận lấy, có vẻ như trong trí nhớ của cô không có cái hộp nào như thế.

Chỉ là Thủy Thiên Nguyệt và Thủy Nhiễm Trần không chú ý tới lúc nhìn thấy cái hộp sắt kia, trong mắt hồ ly đột nhiên chợt sáng lên, bộ dạng khó mà tin nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nguyệt, trong con mắt màu xanh lam ấy đột nhiên xuất hiện mấy phần suy nghĩ.

Ánh mắt Thủy Thiên Nguyệt bị thu hút bởi mấy đường hoa văn bên trên. Chớp mắt mấy lần, cô nhìn ra được kia là mấy đường phù văn cao cấp, mà chuyện khiến cô giật mình nhất chính là mấy đạo phù văn kia. Nếu như cô không có nhớ lầm hẳn là truyền lại từ thời Hồng Hoang, đến nay dù đã sớm bị thất truyền nhưng phù văn không bị phá hư, như vậy đã nói lên được cái hộp này cho trước giờ chưa ai mở ra. Vậy Thủy Thiên Nguyệt sao trước đó lại có vật này, cái này bên trong đựng lại là cái gì đâu?

"Tỷ, đây là cái gì thế?" Vẻ mặt Thủy Nhiễm Trần tò mò như trẻ con: "Mở ra, để đệ nhìn với!"

"Nhìn cái gì mà nhìn, bên trong đều là đồ của con gái!" Thủy Thiên Nguyệt trợn mắt nhìn Thủy Nhiễm Trần một lúc, sau đó lật tay thu cái hộp sắt màu đen vào nhẫn không gian của mình.

"Ki bo!" Thủy Nhiễm Trần liếc mắt.

Ánh mắt của hồ ly lông đỏ dời xuống chiếc nhẫn màu đen không đáng chú ý trên ngón trỏ tay phải của Thủy Thiên Nguyệt

"A, ngươi có lông đỏ vậy hẳn là hồ ly cái, tỷ, về sau gọi nó là Hồng Hồng đi!" Không nghĩ tới sự chú ý của Thủy Nhiễm Trần có thể lập tức chuyển từ chiếc hộp màu đen sang hồ ly lông đỏ kia. Nhưng mà, dựa vào màu lông để phán đoán là hồ ly đực hay cái sao?

Hồ ly lông đỏ giống như có tính người nhìn Thủy Nhiễm Trần một chút, trong ánh mắt vậy mà mang theo vài phần khinh thường, giống như đang nói, người như ngươi mà cũng xứng đặt tên cho ta sao?

"Hồng Hồng?! Cái tên này cũng hay, về sau cứ gọi nó là Hồng Hồng đi!" Thủy Thiên Nguyệt gật đầu, giải quyết dứt khoát.

"Ha ha, Hồng Hồng, tới để ca ca ôm một cái nào!" Thủy Nhiễm Trần đưa tay ra với Hồng Hồng.

Nhưng lại không nghĩ tới, Hồng Hồng lại rụt người về sau, né tránh tay của Thủy Nhiễm Trần.

"Tỷ, tỷ nói xem gia hỏa này không để đệ ôm, có phải là vì nó không phải cái mà là đực không?" Thủy Nhiễm Trần nháy mắt, nhìn chằm chằm Hồng Hồng.

"Xem là biết thôi!" Thủy Thiên Nguyệt nhếch miệng lộ ra nụ cười nguy hiểm.

Hồng Hồng rùng mình một cái, nó có dự cảm sắp có việc không lành xảy ra.

Quả nhiên, Thủy Thiên Nguyệt bắt lấy thân thể của nó, không thèm để ý nó giãy giụa đau khổ thế nào mà trực tiếp lật ngửa ra, để bốn chân của nó lên trời, đưa bàn tay nhỏ hướng về phía Hồng Hồng.

Sờ lên chỗ giữa hai chân sau của nó.

"Tỷ, đực hay cái?" Thủy Nhiễm Trần cơ bản cũng không thấy làm vậy có gì không ổn, rất chờ mong mà nhìn Thủy Thiên Nguyệt.

Cặp mấy to màu xanh lam của Hồng Hồng hiện lên mấy phần tức giận cùng xấu hổ. Nữ nhân này, nếu như không phải nguyên lực nội thể của nó chưa khôi phục, sao nó có thể chấp nhận việc bản thân bị làm nhục như thế này.

"Ồ!" Thủy Thiên Nguyệt dùng tay nắm bóp, sau đó nghiêm túc nói: "Nhiễm Trần, Hồng Hồng là đồng loại với ngươi!"

"Ha ha, thì ra Hồng Hồng là con đực!" Thủy Nhiễm Trần nhếch miệng cười cười, sau đó chợt nhớ ra: "Tỷ, đệ là người, không phải hồ ly!"

"Cũng không khác nhau lắm, giống nhau thôi!" Thủy Thiên Nguyệt khoát tay áo: "Đúng rồi Nhiễm Trần, hai ngày nay cha có nói gì với đệ không?"

Nghe được lời này của Thủy Thiên Nguyệt, ánh mắt Thủy Nhiễm Trần chớp động mấy lần: "Cha có thể nói với đệ chuyện gì chứ?"

"Kiểu như, ai là kẻ đứng sau tên họ Kim mập mạp kia, ai làm chỗ dựa cho Kim gia?" Thủy Thiên Nguyệt vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thành xe: "Ta nghĩ, cha hẳn đã tra ra rồi! Đệ nói thử xem có phải Kim Hâm hôm ấy làm thế vì bị Bát hoàng tử sai sử, thêm cả chỗ dựa vững chắc phía sau Kim Ngạch cũng là Bát hoàng tử?"

"Tỷ, tỷ biết hết rồi!" Thủy Nhiễm Trần mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Tên Kim Phong kia chính là đường ca của Kim Hâm, ngày đó Kim Phong cùng Kim Hâm từng có tiếp xúc nên Kim Hâm mới có thể chạy tới. Tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ thay tỷ xử lý cái tên Kim Phong đó!"

"Không vội." Thủy Thiên Nguyệt lại nghiêng đầu hướng về ngoài cửa sổ xe: "Ta muốn đợi đến khi hôn ước với Bát hoàng tử được giải trừ, về sau sẽ xử lý tên Kim Phong kia, nguyên nhân cha chưa ra tay, hiển nhiên cũng là vì chuyện này!"

"Ồ..." Thủy Nhiễm Trần cũng không phải đồ ngu, suy nghĩ một chút đã rõ ràng: "Ý của tỷ là, sợ để lộ tài năng?"

"Chí ít trước lúc đó đừng để lộ quá nhiều tài, bằng không việc từ hôn chỉ sợ sẽ không dễ dàng!" Thủy Thiên Nguyệt đè lên huyệt thái dương: "Mà ta cũng không thể hủy hôn trong vô vọng được, Hoàng gia dù sao cũng phải cho ta chút đền bù!"

"Tỷ, tỷ lại có ý đồ gì rồi?" Thủy Nhiễm Trần vừa nói, một bên nhích lại gần bên người Thủy Thiên Nguyệt.

"Nghe nói, Hoàng gia có một kho dược liệu rất lớn, còn có một mảnh dược viên! Ta nghĩ, chỉ cần đưa cho ta hai thứ này là được!" Thủy Thiên Nguyệt nói rất hợp tình hợp lý.

"..." Thủy Nhiễm Trần không biết nên nói gì tiếp, hắn có nên nói, tỷ, thói quen ăn uống hằng ngày của tỷ không phải ăn miếng lớn.