Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Gọi một hồi lâu không thấy tín hiệu nên hắn bước ra khỏi cửa, cuối cùng cũng gọi được.
Con ngựa giấy đã bị đốt cháy đến cổ, ngọn lửa vẫn đang cháy.
Anh họ lau mặt, đắc ý nhìn tôi.
"Này, nơi này có người phóng hỏa, các anh mau tới đây đi!"
Hắn cúp máy khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
Con ngựa giấy cháy đến lỗ tai, tôi hỏi lại:
"Anh thật sự không đưa tiền sao?"
Anh họ cười điên dại.
"Mày chờ ngồi tù đi!"
Tiếng xe cứu hỏa từ xa chạy đến gần.
Tôi ngồi trên ghế tập trung sửa chữa hình nộm cô gái bằng giấy đã bị anh họ xé rách.
Một chiếc xe cứu hỏa đậu bên đường, vài lính cứu hỏa nhảy ra khỏi xe.
"Ai báo cháy?"
Anh họ nịnh hót chạy ra chào hỏi.
"Đồng chí, chính là tôi gọi, đây là cửa hàng giấy tiền vàng mã, bên trong đang phóng hỏa, gây nguy hiểm nghiêm trọng cho các căn hộ bên cạnh!”
Anh lính cứu hỏa theo tay anh họ nhìn sang.
"Cháy ở đâu? Anh báo nhầm địa chỉ à?"
Anh họ vẻ mặt bàng hoàng như đóng băng tại chỗ.
Bác gái vội chạy tới nắm tay người lính cứu hỏa và dẫn họ vào nhà.
"Đồng chí, vừa rồi chính con nhỏ này đã đốt con ngựa bằng giấy, anh nhìn xem, trong chậu còn tro vẫn đang cháy!”
Lính cứu hỏa được bà ta kéo vào nhà.
Một số nhân viên khác cũng theo sau.
Anh họ tôi đi theo và nhìn tôi với vẻ tự mãn.
Các nhân viên cứu hỏa nhìn xung quanh, quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Hành vi báo động giả như thế này anh phải chịu trách nhiệm! Đây rõ ràng là một căn phòng trống, cửa hàng giấy ở đâu ra? Làm gì có hỏa hoạn chứ!"
Sắc mặt của anh họ lập tức thay đổi, hắn chạy đến chỉ vào tôi.
"Chính nó là người đã phóng hỏa. Nó không chỉ đốt con ngựa giấy mà còn nguyền rủ tôi, đốt quần áo cho tôi! Ngọn lửa đang bốc lên mái nhà, ngôi nhà này sẽ bị thiêu rụi!"
Một số lính cứu hỏa vây quanh anh họ.
"Anh đùa giỡn chúng tôi sao? Trong phòng này trừ chúng tôi và người nhà của anh, còn có người nào khác?"
Bây giờ, không chỉ anh họ sững sờ.
Cả Bác gái cũng sững sờ.
Bác cả xông vào nhìn chằm chằm tôi, chị họ cũng sợ hãi làm rơi túi xuống đất.
Tôi đem cái chân cô gái bằng giấy dán lại lần nữa.
"Bác cả, con đã nói rồi, cửa tiệm này không phải ai cũng có thể quản lý được.”
Gia đình của Bác cả đã cố gắng giải thích với nhân viên cứu hỏa về sự tồn tại của tôi, nhưng không ai thấy được tôi, ngoại trừ gia đình họ.
Lính cứu hỏa không chút nương tay, trực tiếp bắt cả gia đình đi vì tội lạm dụng tài nguyên của cảnh sát.
Tôi đã sẵn sàng để đối đầu với họ, nhưng bọn họ không còn nhiều thời gian, nên cũng không thể gây rắc rối cho tôi.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh khắp người, lập tức bay lên không trung.
Tôi thở dài và lẩm bẩm:
"Như Như, cô lại nghịch ngợm rồi, lần này cô muốn đi đâu?"
Tất nhiên không ai trả lời tôi.
Bởi vì Như Như là hình nộm bằng giấy đã bị anh họ xé rách ở cửa hàng ngày hôm nay.
Cô ấy có linh hồn, nhưng không thể điều khiển cơ thể của mình, tôi và cô ấy tâm ý tương thông, linh hồn của tôi lại có thể điều khiển được cơ thể của cô ấy.
Như Như không nói được, nhưng tôi có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy.
“Anh họ của cô hôm nay làm gãy chân tôi mà không thèm xin lỗi! Tôi thật sự rất tức giận!"
Như Như điều khiển hình nộm giấy bay trong không trung, tôi dừng lại suy nghĩ.
"Như Như, cô định ra tay với nhà anh họ của tôi sao? Cô nên biết, loại người như chúng ta để tich được âm đức thật không dễ dàng, hận đến mấy cũng không được hại người khác, nếu không chỉ hại chính mình mà thôi."
“Bây giờ cô hại anh họ tôi, quỷ sai sẽ lập tức tới bắt cô, chỉ có hại mà không có lợi.”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì từ góc đường có một ánh đèn ô tô vụt sáng.
Hình như người trong xe cũng nhìn thấy chúng tôi, vội vàng phanh gấp, bánh xe cọ sát xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Dù đã phanh gấp nhưng anh ta vẫn đâm sầm vào chúng tôi.
Cơ thể làm bằng giấy bị nghiền nát, chiếc xe đâm vào lan can bên cạnh.
"Hỏng rồi, Như Như, chúng ta gây họa rồi."
Như Như không dám lên tiếng nữa, suy nghĩ của tôi xoay chuyển, tôi định bắt quyết trở lại thân thể mình.
Tôi muốn lập tức đến đây, sau đó dùng cơ thể mình để chịu trách nhiệm về vụ tai nạn giao thông này.