Chương 52
Cuối cùng, Kim Dư nể tình hai bên là hàng xóm của nhau, không bắt cả đám đại lão hưởng số phận chôn sống như những người khác, ngược lại rất hảo tâm bảo Nhị Hắc túm hơn ba mươi đại lão thảy lên đống cát mà Đại Bạch vừa mới cào ra. Kim Dư vỗ bụi đất trên người, sâu xa nói:
“Nhìn sắc mặt các vị, nhất định là cảm thấy hôm nay không nên xuất môn?”
Chúng đại lão cuồng gật đầu.
“Sau đó, để tôi đoán, các vị đều là công dân tốt luôn tuân thủ luật pháp, loại suy nghĩ tiểu nhân này, khẳng định không phải do các vị nghĩ ra, nhất định là có người lừa các vị đúng không?”
Chúng đại lão lệ nóng doanh tròng gật đầu.
“Vậy thì, tại hạ thật sự đã hiểu lầm các vị rồi. Tôi nói mà, hàng xóm của tôi, làm sao lại có người nghĩ cách đi lừa gạt người nhà với nhau như vậy được. Mấy người kia bụng dạ thật khó lường a, nhất định phải giáo dục lại mới được! Nói, là ai lừa gạt các vị? Bị người khác lừa gạt chính là chuyện lớn, nếu không cẩn thận có thể khiến mình vong mạng a!
Kim Dư nói xong, trên mặt còn mang theo vài phần quan tâm mỉm cười, khiến các vị đại lão kia kêu lên một tiếng cảm động a, tuy con cá voi chết tiệt này bụng có chút đen, răng có chút sắc, nhưng làm người nhà với nhau cũng không tệ lắm, dù sao thì y cũng không có lý do gì đi lừa cả đám bọn họ vào chỗ chết! Nghĩ đến đây, đám đại lão đều ra một thân mồ hôi lạnh! Tuy thế lực của bọn họ đều thuộc loại tai to mặt bự có thể xem như là kiêu hùng của một phương, nhưng, mẹ nó, thực lực của cả bọn cao nhất cũng chỉ là một tên thợ săn cấp tám. Cái cấp bậc này, nếu đến địa phương khác thì có thể đắc ý được một chút, nhưng ở Ám Nhai này, mẹ nó chỉ cần ra đường cái thì sẽ thấy ngay cả một đám lớn toàn là thợ săn cấp sáu, cấp bảy, quơ một phát liền túm được một tên.
Cái loại thực lực này mà vào cửa hàng dị thú số 138, cho mấy con dị thú cấp A kia nhét kẽ răng cũng còn không đủ nữa là!!! Bản thân bọn họ lại không mang theo dị thú, nếu hiện tại Kim Dư muốn giở trò âm hiểm, vậy nhóm của bọn họ thực sự nguy tới nơi rồi!!
Mấy chục tên đại lão lúc nãy bị lợi ích hun cho cả đầu mụ mẫm chợt phun ra một cỗ tà hỏa, douma, cho dù bọn họ ở trong Ám Nhai có bình dân phổ thông hóa tới cỡ nào thì thân phận vẫn rất là quý giá a! Vậy mà lại bị người khác lừa gạt lấy họ ra làm tấm chắn, bị người ta bán còn cố sống chết đi kiếm tiền giùm cho người ta, con bà nó, nếu còn nhịn nữa, bọn họ liền nhảy sông tự vẫn luôn đi!! Uổng phí hết bao nhiêu năm lăn lộn trên đường như vậy a!!
Lúc này, hơn ba mươi đại lão đều đồng loạt đưa mắt nhìn một tên đại lão… đã lừa dối bọn họ, ánh mắt kia tuyệt đối là loại ánh mắt tiêu chuẩn ‘tao muốn chém chết cả nhà mày’. Đại lão bị nhìn chăm chú không nhiều không ít vừa đủ bốn tên. Bốn tên này có chút chịu không nổi muốn chuồn, nhưng lại bị Tiểu Bạch Đại Bạch còn có một phòng đầy dị thú đang nhìn chằm chằm như thấy vịt nướng thơm ngon, khiến cả bốn tên muốn động lại không dám động.
Quăng cho bốn tên đại lão vẻ mặt có chút kích động kia một ánh mắt, Kim Dư cười lạnh, không chỉ điểm ngay, ngược lại còn cười nói với nhóm đại lão lừa đảo đang có chút lo sợ kia: “Để các vị hôm nay phải sợ hãi, là do tại hạ sai. Bất quá, đột nhiên lại có người muốn đánh chủ ý lên dị thú nhà chúng tôi, tại hạ kích động một chút cũng là điều dễ hiểu. Kỳ thật tôi muốn nói chúng ta đều là bà con láng giềng, nếu các vị thật sự đã làm ra vài việc gì gì đó, chỉ cần bảo đàn em của các vị tới tìm tôi nói rõ nguyên nhân sự tình, chỉ cần tôi và dị thú nhà tôi có thể giúp, chúng tôi dĩ nhiên sẽ vui lòng tới hỗ trợ. Cho nên, cái hợp đồng thuê dị thú gì đó kia, coi như xong đi.”
“Đợi đến lúc rảnh, tôi sẽ bảo Đại Bạch đến quảng trường trung tâm, học viện săn bắn dị thú, nghiệp đoàn thợ săn và nghiệp đoàn nhà thám hiểm một chuyến, xem bọn họ trả thù lao cho một nhiệm vụ là bao nhiêu, sau đó sẽ dán danh sách ở cửa, đến lúc đó các vị có thể tới cửa chỉ định nhiệm vụ. Cuối cùng dù có tiếp nhận nhiệm vụ hay không đều sẽ do chúng tôi chọn lựa, so với việc thuê dị thú, trực tiếp đề xuất nhiệm vụ để chúng tôi chọn làm, tôi càng yên tâm hơn chút. Dù sao mấy dị thú già cũng không đảm đương nổi, càng lớn, dã tính và thực lực đều sẽ thoái hóa.”
Một đoạn diễn văn dài này của Kim Dư đã chạm đến đáy tâm tư của nhóm đại lão! Kỳ thật lần này bọn họ bị lừa gạt cũng đều là vì nhóm dị thú cấp A như Đại Bạch Bánh Bao mà thôi. Tổng số dị thú cấp A phục vụ trên tinh cầu này không nhiều, đa số đều do các gia tộc Nam Bộ nắm giữ, tính ra thì có hơn năm trăm dị thú cấp A do mười gia tộc kia nuôi giữ, nếu nghiêm túc tính toàn bộ thì, tổng số dị thú cấp A phục tùng, cũng mới hơn hai ngàn con.
Đừng nhìn con số này nhiều như vậy mà lầm. Tổng số loại người trên Á nhân loại có gần 40 triệu người, tổng số dị thú cũng có khoảng 50 triệu con. Cho nên, nghiêm túc mà nói, số lượng dị thú cấp A phục tùng, thật sự là ít đến đáng thương. Vì thế, những Hoang Tinh có nhiều dị thú tài năng đều bị liệt vào danh sách địa phương có mức độ nguy hiểm cao, cho nên, các đại lão mới muốn nhờ năm con dị thú cấp A của Kim Dư đến hỗ trợ.
Nếu Kim Dư đã nói như vậy, nhóm đại lão đương nhiên là mặt mày hớn hở vui vẻ, cả đám liền nói vài lời từ biệt cùng Kim Dư, sau lại bảo đàn em bưng ghế hoa quả, đi về nhà.
Bọn họ vừa đi, bầu trời vốn bị mây đen che khuất, mưa phùn giăng kín trời, rốt cục cũng ló ra được vài tia nắng, một đám dị thú phụ trợ đang vô cùng lo lắng vội chạy ra cứu ruộng vườn trong sân nhà mình, những con dị thú khác thì lại bắt đầu một ngày huấn luyện mới, nên làm gì thì làm đó. Chỉ có bốn tên đại lão bị tụi Đại Bạch nhìn, đang cực kỳ xấu hổ đứng đực ở trong sân.
Kim Dư vừa xoa nắn boss Tiểu Hắc trong lòng bàn tay, vừa chuẩn bị quay vào trong nhà, hoàn toàn không hề để ý tới bốn tên này.
“Ông chủ Kim! Tuy trong tay cậu có năm con dị thú cấp A, nhưng bản thân cậu cũng hiểu, chỉ dựa vào bản thân cậu vô luận như thế nào thì cũng không thể đấu lại cả mười người! Nếu cậu không muốn sau này cảm thấy khó sống, cậu vẫn nên….ách….a ——! !"
Tên đại lão mặc âu phục bị Kim Dư ngó lơ nhịn không được nói vài câu uy hϊếp khuyên bảo, nhưng ngay lập tức đã bị Tiểu Bạch cào một phát rách mặt, đồng thời còn bị Bánh Bao đốt cho trụi tóc. Nhưng gã vẫn không thể nhận được câu trả lời của Kim Dư, bởi vì tam thiếu của Sơn Lang gia đang xem náo nhiệt bên trong cánh gà vèo một tiếng nhảy ra khỏi phòng, sau đó cho đại lão kia một cái khinh bỉ xem thường:
“Lỗ thúc! Mới vài ngày không thấy, sao thúc càng lúc càng hồ đồ càng lúc càng não tàn vậy?! Trước ta nghe phụ thân kể lại thúc là người rất có năng lực kia mà, như thế nào vừa mới đảo mắt một cái, đầu liền bị cửa kẹp rồi? Thúc cho rằng đàn em của lão đại ta dễ đùa hả? Thúc cũng ít dọa người quá há? Cái gì nói vô luận như thế nào cũng không đấu lại mười người? Tổng số dị thú cấp A trong bộ tộc Sơn Lang ta chỉ mới gấp hai lần dị thú của lão đại mà thôi, nhưng nếu so sức chiến đấu của tụi nó với Đại Bạch, hai con cũng không thể đấu lại một!! Thực lực như vậy còn muốn đếu uy hϊếp lão đại của ta, Lỗ thúc a, rảnh rỗi thì thành thật làm một đại lão vui vẻ đi, chắc thúc không muốn nghe thấy tin tức nhị ca của ta đến khuấy cho cả bồn nước đυ.c ngầu lên đâu ha, ngài không sợ anh minh cả đời nhưng đến khi về già thì lại chẳng giữ được cái gì sao?!”
Sơn Bạch Lộc càng nói, càng cảm thấy thuận miệng, đến cuối cùng hắn thẳng sống lưng, rất có khí thế phất tay với Lỗ thúc kia, “Phiền toái ngài trở về nói với nhị ca, nói y không có việc gì thì đừng có loại suy nghĩ duỗi tay quá xa! Lão nhân trong nhà và đại ca vẫn còn chưa có chết, cho dù có chuyện cũng không tới phiên y lo!! Mặt khác, ngài nói cho y biết, hiện tại ta đang làm công trong cửa hàng của lão đại, trước ta được y chiếu cố, chờ bản tam thiếu học thành tài rồi, nhất định sẽ mang đám Tiểu Phá Lang trở về hồi báo với y!!”
Sơn Bạch Lộc trơn tru nói một hồi rốt cục cũng khiến đại lão gọi là Lỗ thúc kia có chút phát ngốc. Lỗ thúc nhìn Sơn Bạch Lộc cứ y như mới nhìn thấy hắn lần đầu, bất khả tư nghị —— khi nào thì cái tên tam thiếu gia không được nâng cũng chả được đỡ này có thể nói ra mấy lời đó vậy? Hơn nữa ngay cả khí thế lẫn tinh thần đều thay đổi toàn bộ a!!
Ngay lúc Lỗ thúc nhìn Sơn Bạch Lộc mà phỏng đoán đủ thứ, Kim Dư đứng ở hàng hiên nhìn toàn bộ quá trình khẽ nhếch khóe miệng, thằng nhóc này thật ra cũng rất có mắt nha, không ngốc.
“Được rồi, nói xong rồi thì mau giúp Tảo quét tước vệ sinh đi, đừng quên cậu vẫn là làm công!”
Sơn Bạch Lộc nghe vậy khí thế lúc nãy liền biến mất, dùng vẻ mặt chân chó chạy chạy, vui sướиɠ hài lòng bắt đầu cùng Tảo làm công tác lau dọn. Chẳng qua, vị thiếu gia này trước kia chưa từng trải qua việc vệ sinh quét tước, thiếu chút nữa đã khiến Tảo phát điên mà cạp thẳng vào mông hắn hai cái!! Cuối cùng, tam thiếu gia vẫn có chút ngượng ngùng đến đứng đằng sau quầy tiếp khách.
Lúc này, Kim Dư nói với bốn vị đại lão đang đứng trong sân: “Những gì tôi muốn nói trên cơ bản Tiểu Tam cũng đã nói hết. Tôi mặc kệ trên đầu các vị là ai, vì sao lại muốn đánh chủ ý lên dị thú của tôi, nhưng các vị vẫn nên trở về khuyên nhủ chủ tử của các vị dập tắt cái tâm tư này đi. Không nói tới mỗi dị thú trong cửa hàng của tôi đều là mẩu thịt trong trái tim tôi, thành thật mà nói, nếu có kẻ nào muốn đánh chủ ý lên tụi nó, tôi thật sẽ không thèm quản cái gì hết, cứ để mặc tụi nó nháo đến long trời lở đất thì thôi!”
“Mặt khác, nói cho các người biết một bí mật độc nhất vô nhị a.” Kim Dư nói xong, rất sung sướиɠ nở nụ cười: “Tôi có bệ đỡ. Một cái bệ đỡ rất rất lớn. Hơn nữa tương lai sau này, bệ đỡ của tôi sẽ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng cứng rắn. Nếu các vị muốn gây sức ép, vẫn là nên sớm làm luôn đi!!”
Rống rống ngao ngao chiêm chϊếp líu ríu miêu uông ——! ! 【Bọn tui có bệ đỡ! Bọn tui có boss có Long đầu[43] có bác sĩ biếи ŧɦái, còn có bà con khóc lóc om xòm xưng bá ở Hoang Tinh bảo kê!!! Quánh hội đồng chết mấy người luôn!! 】