Chương 14. Ướŧ áŧ

Phòng tuyến cuối cùng của Vương Nhất Bác cũng vì câu nói kia mà bị phá vỡ, cậu đè Tiêu Chiến xuống giường, mang người kia toàn bộ đặt trong tầm mắt của mình, trong đầu cậu đã phác họa đến quen thuộc dáng vẻ của người kia trong những đêm “khó ngủ”. Chỉ là không ngờ lại có một ngày, Tiêu Chiến lại chân chân thực thực nằm trước mặt cậu, bày ra dáng vẻ mị hoặc như lúc này.

“Chiến, bây giờ anh nói hối hận vẫn còn kịp”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang kềm nén đến sắp ngẹn chết trước mặt, lại nói “ Đã hưng phấn đến mức này, còn có thể dừng sao”

Vương NHất Bác từ từ vuốt ve lên đôi vai của anh, thật cẩn thận như thưởng thức một món đồ trân quý, từng ngón tay lạnh lẽo chạm đến l*иg ngực ấm nóng, miết qua nơi hai bên hạt đậu đỏ, Tiêu Chiến vô tình “ưmm…” lên một tiếng, vội bịt miệng chính mình, một tiếng kêu này chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ cho rằng anh lẳиɠ ɭơ không đứng đắn.

Vương Nhất Bác nắm bàn tay Tiêu Chiến cố định trên đỉnh đầu, tay lại xoa xoa tiểu Chiến cũng đang hưng phấn bên dưới. Tiêu chiến liền kêu một tiếng lớn hơn, liền ngậm chặt miệng không kêu nữa.

“ Đừng, em muốn nghe anh kêu, Chiến,”- Chụt, một nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống, liếʍ mυ"ŧ cánh môi, rơi xuống cổ, xuống ngực, xuống bụng,,,Tiêu Chiến liên tục thở ra vài tiếng rất nặng.

“ Nhất Bác, đừng, nơi đó bẩn, ….ưm…Nhất Bác, không cần…, đau a~”

“ Cơ hội để anh van xin em nhiều lắm, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi” Dừng lại hành động xấu hổ lúc nãy, sau đó giọng nói Vương Nhất Bác khàn đυ.c không rõ ràng

“ Chiến, mau thả lỏng, sẽ không đau nữa” anh lấy lại bình tĩnh, cố gắng thả lỏng cơ thể, Vương Nhất Bác nhân cơ hội động mạnh một cái, Tiêu Chiến đau đến chết đi sống lại, cánh tay anh đánh vào l*иg ngực cậu liên hồi:

“ Em gạt người, mau ra ngoài,,,không chịu được nữa”

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn người đang kêu la dưới thân mình, động tác cũng chưa từng dừng lại, chuyện gì cậu cũng có thể nghe lời anh ấy riêng chuyện này thì không. những lúc như thế này mà dừng lại được thì có nói kẻ ngốc cũng sẽ cười cho. Hơn 1 giờ sau, nhiệt độ trong phòng vẫn chưa hạ xuống, ngoài vài âm thanh quen thuộc, còn có giọng điệu dỗ dành của Vương Nhất Bác.

“ Chiến, gọi tên em đi”

Tiêu Chiến lúc này đã kêu đến khàn cả giọng, “ Nhất Bác,,,,ưm,,,Nhất Bác đừng tới nữa có được không?”

Vương Nhất Bác lại hôn lên chóp mũi vị Tiêu giáo sư kia, ôn nhu nói “KHÔNG ĐƯỢC”.