Chương 37 : Kết hôn

Một ngày trước khi kết hôn, trong phủ đang loạn thành một đoàn, tuy nói là mọi thứ đã được sắp đặt, và mọi thứ đều đã ổn lại bị một kẻ tự cho rằng mình là chủ, xuất hiện phát sinh, "Không được, chậu hoa đó phải đặt bên kia mới đúng, ây da, các ngươi có nghe ta nói không vậy hả, là bên kia cơ mà!"

"Im miệng hết đi, Vô Ảnh ném chúng ra ngoài cho ta!" thật là hết chịu nổi, mới sáng sớm ra mà có kẻ la hét bên tai, ai chịu cho nổi kia chứ! Tôi đi ra ngoài, nhìn vào đám người đang dọn dẹp tứ tung trong phủ của mình, "Còn làm cái gì vậy hả? Các ngươi đây là đang phá hoại đúng không? Hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay là như thế nào?"

"Đao nhi, con đang la mắng ai vậy hả?" tra nam một xuất hiện.

"Ông là ai? thân với tôi lắm hay sao? Còn không mau mang người đi, còn tính để ta làm luôn việc của các ngươi hay sao? Không có lệnh của ta, không được thả chúng ra! Ngày mai, còn xảy ra việc như thế này, các ngươi cũng đừng hòng sống!"

Ngay sau đó là một đám người mặc trang phục như ninja từ trong bóng tối xuất hiện. Chỉ chốc lát sau, cả đám người đều bị bắt lại, phụ nhân kia tỏ ra không phục, hét lên, "Lão gia, cứu ta a! Ngài xem đứa con bất hiếu này của ngài này! Nó lại dám bắt...ưm!" bà ta bị Thúy nhi nhét vào một cái miếng vải bịt cái miệng ồm ào kia lại. Thật là không hiểu nổi, làm sao bà ta có sức la hét ầm ĩ mấy tiếng đồng hồ như vậy được kia chứ! Nhìn đám người bị đưa đi, còn ngẩng cổ lên gào lên ầm ĩ.

Sáng hôm sau, tôi mặc lên trang phục đỏ chót của tân lang, trước ngực là một bông hoa bằng vải màu đỏ, trên đầu đội cái nón tân lang cũng đỏ chót luôn. Leo lên lưng con ngựa màu đỏ rực như lửa, đừng hỏi tôi kiếm đâu ra, tôi cũng chịu, lúc đi ra ngoài cửa đã thấy nó ở đó rồi, mà trên người con ngựa lửa này còn có vẽ mấy hình vẽ màu đen quen thuộc như thể tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi ấy.

"Giờ lành đã đến, Vương gia ngài mau leo lên ngựa....đi!" bà mối được thuê dáng người mập mạp, nhưng không quá mập, trên mặt cũng trang phấn trắng bóc, không biết Châu nhi bóc ở đâu về. Bà ta ngạc nhiên với con ngựa không giống ngựa của tôi, "Đây, đây là con gì vậy, màu đỏ này là lửa đúng không?"

Có người dân biết hàng, liền nhìn ra vẻ mặt như không thể tin nổi, "Đây...ta biết a....đây là Hoàng Kim Hỏa, là giống ngựa chỉ có ở phía Tây, chỉ có dị nhân tộc mới có thể nuôi dưỡng được loài ngựa này. Ta từng nhìn thấy nó một lần, cả người của nó đều là lửa, thân hình thì cứng cáp và mạnh mẽ, đây là loài ngựa chiến hiếm có a."

"Ngươi nói giỡn đi! Chẳng lẻ Đao Vương là xuất thân từ dị tộc hay sao?" có người không tin hô lên.

"Thật! ta không nghĩ Đao Vương là xuất thân từ dị tộc đâu, người dị tộc có những hình vẽ kỳ quái trên người, nhìn con ngựa kia xem, cả người nó đều có a..." nam tử kia ánh mắt thèm thuồng, muốn thử chạm vào.

Dù đây là ngựa gì đi nữa, thời gian không chờ người, leo lên lưng ngựa, cả người tôi và con ngựa đều là màu đỏ rực như lửa, cái này quá nổi bật rồi, trong lòng khổ tào, là kẻ nào mang con ngựa này đến đây trêu tức ta vậy, a mắt của ta, chói quá đi mất. Thở dài một hơi, tiếp tục nhận mệnh, vừa ngồi yên trên lưng ngựa, chân kẹp nhẹ vào thân của con ngựa.

Nó bước đi về phía trước, tôi đi một vòng lớn trong kinh thành, phía sau là kiệu hoa, cùng với ba mươi sáu cái rương đều phủ lên màu đỏ rực như lửa. Đi khoảng gần một vòng, cả đội dừng lại trước một cái biệt viện. Từ trong đám đông một tiếng hô nhỏ vang lên, không làm người chú ý, nhưng vì tiếng nói quen tai nên khiến tôi nhìn lại. Lại là nữ nhân tranh chua đáng ghét, bơ nàng ta leo xuống ngựa, đi theo bà mối vào trong.

Lúc sau, tự mình cõng cô dâu đi ra ngoài, nhẹ hạ lưng xuống để cô dâu đi vào trong kiệu ngồi, ngay lúc xoay ngươi lại mặt hướng về phía nàng, trong mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho trong lòng tôi sao động. Nếu không phải Vô Ảnh đi theo bảo vệ nàng, thì tôi còn tưởng có người lá gan lớn, tráo người rồi cơ. Vì sao khi hoàng thượng ban lệnh ra, thì tôi không gặp Chúc Nhạc lần nào được nữa cả.

Trước khi cưới, cô dâu và chú rể không được gặp nhau, nên tôi để Vô Ảnh và Châu nhi đi đến, chăm sóc cho nàng, để chắc chắn, không có kẻ nào điên đến mức bắt cóc người, mà nói thật là tôi buồn lo vô cớ mà thôi. Ai lại dám bắt cóc người trước mắt hai người họ chứ! Có mà kẻ điên mới làm vậy thôi!

Đoàn rước dâu lại lần nữa, diễu hành đi gần một vòng quanh kinh thành, đi nghênh ngang qua cửa cổng hoàng cung. Trên tường thành cung, nữ đế vẻ mặt bất đắc dĩ, lại có phần hâm mộ nói, "Thư Sinh, Đao vương thật trẻ con, vả lại con ngựa kia..."

"Điện hạ, nghĩ cùng đừng nghĩ, Đầu Ưng sẽ không đưa cho ngài đâu. Đao Vương chắc chỉ có lần này cơ hội cưỡi nó thôi!" Thư Sinh ngắc lời hoàng thượng, nhìn xuống bên dưới đoàn người mà thở dài, trong lòng là mắng người. Vương gia ơi vương gia, ngài mà tham tranh một chút, thì ta cũng không đẩy ngài ra xa rồi. Hầy, ai bảo, trong số ba mươi người, ngoại trừ ta và Quân Sư là anh em ra, đều có chí lớn của mình chứ. Thật là không thể hiểu nổi, ngài và mọi người đi hãy nhớ cố gắng mà sống theo kiểu sống mình muốn.

" Quà cưới của ta, đã đưa đến trong phủ Đao Vương chưa?" nữ đế không để ý gì đến Thư Sinh, nghĩ đến món quá cưới mình suy nghĩ cả nửa ngày trời, mà không thể không cười thầm.