Chương 36 : Tiểu vặt

Cầm lấy đạo khánh chỉ, cúi gầm đầu mà bước đi, đi đến nơi lại như gió xuân tràn vào, lại nhớ đến Hà tướng quân, nuôi quân ngàn ngày lại bị người của mình tính kế phía sau, ừm câu nói nào có sức đúng hơn nhỉ, thật đau đầu. Công nhận quan văn kiên nhẫn ghê, chắc là họ không có thể lực tốt đi! từ khen chuyển thành chê, còn việc nương tử mình trở thành quận chúa, chắc là do nữ đế ban cho đây.

Trở về nhà trên đường đi tôi nghé vào một tiệm trang sức, lão bản nhìn thấy tôi khí thế bức người, thì lo lắng cửa hàng là cái nào không có mắt đắc tội quý nhân, liền một bộ cung cung kính kính, "Thảo dân bái kiến đại nhân, không biết cửa hàng của thảo dân có làm gì đắc tội khiến ngài phải tự mình thân chinh đến đây, nếu là có xin ngài dơ cao đánh khẽ!"

Tôi nhìn ông ta, thật vô ngữ đi, mình làm gì ai a, mình có hung thần ác sát hay sao, "Ông suy nghĩ nhiều, ta muốn mua nhẫn, đem chiếc nhẫn đẹp nhất ra đây cho ta xem!"

Lão bản lúc này, mới biết là mình suy nghĩ nhiều a, đại nhân ngài đến mua đồ cũng về thay trang phục trên người trước rồi hẳn đến đây có được không, thật là làm cho con tim nhỏ bé của mình phải đau đớn a, "Thảo dân đã hiểu, xin đại nhân đợi một chút, thảo dân sẽ lấy ra ngay!" lão ban mang ra mấy chiếc nhẫn vàng được họa tiết hình hoa lại có chiếc nhẫn có hình rồng bay phượng múa, và nhiều kiểu dáng khác nhau. Hiển nhiên là đều là loại có khắc hình dáng hoa là nhiều nhất, nhìn một lúc tôi không cảm thấy ưng ý cái nào cả.

"Hết rồi! Có nhẫn kim cương không?" tôi nhìn lên lão bản hỏi.

"Kim cương, đó là cái gì?" lão bản lần đầu tiên nghe cái từ này nên là phản ứng khó hiểu, "thảo dân chỉ có mấy loại này mà thôi! Ngài xem, đây...chiếc nhẫn này được họa khắc rất tuyệt phẩm, đây ngài xem..." lão bản chỉ cho tôi những mặt hàng khác, càng chỉ mặt tôi càng tỏ ra thất vọng hơn.

"Không cần, ta nhìn đều giống nhau thôi!" xua xua tay, chê bai lại lước qua phát hiện ra một sợ dây chuyền được làm bằng vàng, xen lẫn một chút bạc, nó có hình một con mèo đáng yêu. Càng nhìn càng thấy giống Chúc Nhạc, "Ta mua cái này! Bao nhiêu tiền!"

"Cái này....mười lượng ạ!" lão bản tính hét giá lên trời, nhưng lại không dám sợ đắc tội đại quan.

"Ta mua cái này!" tay tôi vừa với qua sợi dây chuyền thì đã bị tiểu cô nương áo hồng phấn, cầm lên, vẻ mặt đắc ý thấy rõ, "Tiền của ngươi đây!"

"Ơ, nhưng..."lão bản không biết làm sao.

"Còn cái nào không?" tôi lên tiếng hay vì đòi lại cái đó ngay.

"Xin lỗi đại nhân, thảo dân trong tiệm chỉ còn một cái này!" lão bản lấy khăn lau đi mồ hôi chảy ra đầm đìa.

"Cô nương, cái này ta mua trước! Có thể nhường lại cho ta không?" tôi lịch sự, cực kỳ lịch sự.

Tiểu cô nương nhìn tôi, vẻ mặt coi thường thấy rõ, mình lịch sự ném vào hồ, "ta tại sao phải đưa nó cho ngươi? ngươi mua trước thì thế nào? Ta trả tiền trước a! Tiểu Hồng đi thôi!" khênh khang mà rời đi, trước khi đi còn đề lại một câu, "nghèo mà còn bày đặt trang gì chứ!"

"Cô nương xin dừng bước! Cho ta hỏi, cô nương là con gái nhà ai vậy? Để ta có thể đến nhà bái phỏng!" ai nhịn được thì nhịn a, quan võ là không khả năng nhịn, đã cướp đồ của người khác, còn lên tiếng cười nhạo người, đây là cái gì thái độ, ta có nói ta không có tiền mua sau, ngươi cướp đồ của người khác, không biết xếp hàng thì thôi, còn nói lời nhạo báng, đây là loại người gì vậy.

"Ngươi muốn bái phỏng? ngươi xứng sau!" tiểu cô nương cười lên, hai nha đầu bên cạnh cũng cười theo.

Một tiểu nha đầu, tên là tiểu Hồng nhìn tôi mà nói, "Tiểu thư nhà ta là con gái yêu quý của tể tướng gia, ngươi muốn bái phỏng, đừng cho rằng mình mặc lên quan phục thì có thể bái kiến lão gia nhà ta a!"

Tôi cười lại như không cười, "Hảo, ta cũng muốn biết. Lão đầu đó, trông thì giống kẻ có học, lại có thể dạy cho con mình thái độ xem người bằng nửa con mắt là như thế nào!"

"Ngươi này là điên đi!"

"Thì đó, hắn không biết tể tướng là ai sao? Nói muốn gặp thì gặp!"

"Thôi đi, người ta là quan nhân, một lời nói ra có thể đem chúng ta bắt đấy, đi đi!"

Một vị cô nương áo thanh lam bước đến trước, nói lời xin lỗi, "Xin lỗi đại nhân! Ta biểu muội, nếu có cái gì lời không hay mong đại nhân tha cho biểu muội còn nhỏ tuổi một lần, không biết quý danh của ngài là gì? Tiểu nữ nhất định sẽ nói lại với lão nhân trong nhà, nếu có rảnh sẽ mời ngài đến gặp một lần!"

Tức giận, cũng tức giận rồi, dù sao nam tử hán đại trượng phu, cũng không nên cãi nhau với nữ nhân, "Không có gì! Lần sao dạy bảo tốt biểu muội cô nương, coi chừng đặc tội người không nên đắc tội! Ta cũng không phải ai cao giá, chỉ là một cái Đao Vương mà thôi!" lắc người một cái, người đã không còn.

"Wa! nhị tiểu thư nhìn kìa, hắn biến biến mất rồi. Có phải hắn là yêu quái không?" tiểu Hồng nha đầu sợ hãi, run rẩy lên.

Người xung quanh cũng nghe thấy lời tiểu nô tì này nói, đều la hét lên, sợ hãi tránh xa. Tiểu cô nương bị gọi là nhị tiểu thư, tức giận tác cho tiểu Hồng một cái, "Im miệng, yêu quái cái gì? Đây gọi là khinh công a, người ta biết võ công, ai biết võ công đều có thể!"

"Nhị tiểu thư, nô tì xin lỗi!" tiểu Hồng ôm má.

"Hảo, đi trở về thôi!" vị cô nương áo lam lên tiếng.

Tôi lúc này, không thề biết mình đã bị người gọi là yêu quái, còn bị nói là biết võ công người. Hay cái gì đó, chỉ là giờ phút này, tôi đã trở về phủ.

Nhìn thấy lão cha trước mắt, liền bực bội không thôi, "Là ai thả lão ra, còn không mau bắt lại cho ta!"

"Ngươi, cái đồ bất thiếu này!" lão cha giơ tay lên đánh tôi, lại bị tôi đá một cước vào bụng bay đi. Nhìn đám nô tài, nô tì không ai cử động dù chỉ là một chút, liền mặc kệ. Dù sao, nơi này cũng sẽ bị nữ đế lấy lại, mà tôi thì bị bắt đến nơi khác làm việc.

Mà tôi cũng không phải con của ông ta, liền mắt điếc tai ngơ đi, lệnh cho thuộc hạ trung thành làm nhiệm vụ trông coi đám người.