Chương 29 : Thất vọng

"Tiểu tử, ngươi cũng đừng ở đây nói hưu nói vượn, Đao Vương là cái gì chứ? Hắn ăn công sức của dân chúng, còn ức hϊếp dân chúng, làm nhiều việc ác như vậy, sau có thể là được hoàng thượng ban cho danh hiệu kia chứ!" tên nam nhân vẫn là không tin.

"Vậy ta hỏi ngươi? Ngươi từng đến Hạ Cửu Đê chưa?" tôi không giận khi thấy hắn chửi mình, "Sao ngươi không đến đó hỏi một chút, là ai đem họ dày xéo, khiến họ sống không bằng chết. Là ai đã dùng lương thực mốc meo, cả dân chúng nghèo đói nhất cũng biết ăn những thứ này vào không chết cũng là sống không được chết không xong. Ngươi ở đây chửi Đao Vương, vậy ngươi cũng đang chửi cả những người đã hy sinh thân mình ra chiến trường, bảo vệ người thân và đất nước của mình. Họ cũng chỉ là dân chúng, bá tánh bình thường như các ngươi, họ có thể liều chết bảo vệ các ngươi. Nhưng các ngươi xem, các ngươi nói như vậy, có nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn người đã hy sinh trên chiến trường. Có nghĩ đến trưởng bối của các ngươi, vì để các ngươi có thể sống mà liều chết trên chiến trường như ngày hôm nay ra gì không?" nổi bức xúc quá lớn, giọng nói của tôi cũng bị lạc đi, nhớ lại hai đời, bản thân mình và đồng đội là vì dân vì đất nước mà hy sinh.

Trong khi đó những kẻ còn sống ở lại, lại nói như thể mình mới là đúng, "Các ngươi đã làm được việc gì để bảo vệ đất nước không? các ngươi nói lên chiến trường là tốn thức ăn của các ngươi, là tốn lương thực, vậy các ngươi không ăn có thể chiến đấu à? Các ngươi có biết chúng ta trên chiến trường cũng không phải là sống như ông hoàng, cuộc sống của chúng ta từng ngày là làm gì không? Đề phòng có kẻ địch tấn công, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Vậy mà các ngươi, những kẻ được bảo vệ lại có thể ở đây chỉ chỏ. Các ngươi có cảm thấy hổ thẹn không? Có cảm thấy xấu hổ khi để người thân của mình chết không? Nếu là chúng ta sai, vậy ông trời....xin ông hãy đánh chết những kẻ đã vứt bỏ tính người này, để cứu mạng những dân chúng chỉ biết ở lại nơi an toàn này...

Muốn nói gì thì nói, muốn chà đạp chúng ta như thế nào thì chà đạp, chúng ta cũng không muốn gϊếŧ người a! " càng nói nước mắt càng tuôn rơi, ai nói đầu gối nam nhân đáng giá ngàn vàng, ai nói nam nhân chỉ có thể đổ máu không đổ lệ.

Âm thanh càng lúc càng nhỏ dần, "chúng ta muốn gϊếŧ địch sau, muốn gϊếŧ người sau, nhưng chúng ta không làm, ai sẽ làm! Dù có bỏ ra tất cả người dân đều là vô ích. Chỉ cần các ngươi không cùng quốc gia, nếu kẻ địch có thể nương tay tha chúng ta mạng sống, các ngươi sẽ ư? hay sẽ nói chúng ta bán nước cầu vinh. Các ngươi hỏi lương tâm bản thân đi, nếu chúng ta không gϊếŧ chúng, các ngươi còn có thể ở đây nói khoát sau."

Không khí xung quanh trầm mặt, đột nhiên xung quanh ở bên ngoài người đều có người thân ra chiến trường, cũng có người ra chiến trường chiến đấu anh dũng may mắn còn sống trở về, nghe đám người nói liền cũng muốn hét lên, nhưng là...họ là cam chịu, trách cứ ai đây, chỉ có thể trách chính mình.

Họ cũng là vì đất nước, vì người thân. Tuy nói họ không phải tự nguyện nhưng là, đến khi ra họ mới biết lúc đó họ còn cho rằng Đao Vương sẽ đem họ ra làm lá chắn, nhưng Đao Vương lại không giống những người đã kể, có người cũng có người thân hay người quen hoặc từng ra chiến trường đều biết. Dân chúng một khi ra chiến trường, đều chỉ có thể làm lá chắn cho quân đội mà thôi.

Mặc dù nói người chết là thường dân cũng không ít, nhưng những người giàu có, con cái của quan lại cũng có người chết, người bị thương. Cho nên, họ chỉ biết dù sao trận chiến không kết thúc, thì chính họ hay là những người khác đều là không thể trở về. Đao Vương cũng không ỷ mình là người hoàng tộc mà coi thường người khác, binh lính ăn gì hắn cũng ăn cái đó.

Thường xuyên ăn cùng với quân lính, có khi lương thực không đủ, họ còn nhìn thấy Đao Vương chỉ uống nước không ăn thêm gì khác, có người còn nhìn thấy vương gia cao ngạo của họ lén vào trong rừng, họ còn tưởng ngài ấy đang ăn mảnh, lại chỉ là nhìn thấy vương gia mang về thức ăn. Người lén đi theo, đều là nhìn một không hai, chính mắt hắn và đồng bạn nhìn thấy vương gia lại đi ăn thứ như là vỏ cây. Vào mùa đông không có thức ăn, lại chỉ còn thức ăn không đủ, chính vương gia....họ thật sự thất vọng với chính người dân những người họ đã không tiếc tính mạng mình ra sức bảo vệ.

"Tránh ra....quan huyện đại nhân đến, ở đây là có chuyện gì? Tự tự tập lại trước cửa Đao Vương, đây là muốn làm loạn đúng không? Còn không mau tránh ra!" giọng nói phát ra âm lượng rất lớn, làm tôi bất giác cũng thoát khỏi vực sâu cảnh. Gạt đi nước mắt, dùng khăn tay lau một chút, lại nhanh chóng lại hiện ra một bộ cao ngạo bộ dáng, giống như thể từ nãy giờ đều không có cái gì phát sinh qua cả.

"Vương gia, ngài không có việc gì chứ?" quan huyện hóa ra lại là người mình, hắn lại là Quân sư.

"Sao lại là ngươi? Sao ngươi lấy vai này, có phải nhầm lẫn không? Ta đi ra ngoài một chuyến vừa trở về liền thấy có người công khai ngay tận cửa, chửi bới ta cũng không đằng này họ còn mắng cả những binh lính ra trận, anh dũng gϊếŧ địch nữa!" tuy trong lòng có ngờ vực, vẫn là muốn cố cáo chuyện gì ra chuyện nấy, có điều nói hơi nặng một chút mà thôi!