Chương 30 : Biểu ca

"Vương gia nói đùa, hạ quan bất tài chỉ có chen vào vị trí này mà thôi. Làm sao có thể một bước lên trời được đây, cũng may được một vị quan có ánh mắt nhìn trúng cho nên mới được." Quân sư nói lên lời nói, ám chỉ có kẻ nhìn hắn biết đóng kịch liền nâng hắn lên. Tuy nói chức quan của hắn cũng không cao cũng không thấp, nhưng chỉ sau này có người muốn động chạm điều không nên liền sẽ bị hắn đem đi xử lý. Có thể nói, đừng nhìn bề ngoài mà hãy nhìn vào sâu bên trong, sẽ thấy hắn là người trọng tình trọng nghĩa, lại là một kẻ mặt dày.

Tôi nhìn hắn trắng mắt, "Ngươi thì giỏi rồi, điều tra giúp ta là ai chỉ đạo đám người không não này đến tận cửa nhà ta làm yêu đi!"

"Điều đó là đương nhiên! hạ quan nhất định sẽ điều tra đến nơi đến trốn, thật là cẩn thận! Cũng chúc mừng vương gia," hắn nhe răng ra cười, sau lại chạy đi mang theo đám người cùng hắn đến và đám người làm yêu đi cùng.

"Ngươi nói chúc mừng là sao?" tôi vừa mới nói hết câu, lại thấy hắn đã chạy đi xa, trong lòng hơi bất an. Chẳng lẽ có chuyện gì không nên xảy ra? Mình đi còn bình an a, sao lúc về đã như thế này!

"Đại ca!" giọng nói phát ra sau lưng tôi.

Nghe thấy tiếng gọi xa lạ, lại cho rằng không phải gọi mình, xoay người đi vào nhà. Lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lại có phần hơi muốn giơ tay ra đánh, mà tôi đã làm thật. Không phải là bản thân tôi muốn, mà là cơ thể này làm a.

Vì không phải mình muốn làm, nên bản thân tôi cũng vì điều này mà bất ngờ, nhìn tên nhóc, nhỏ hơn mình năm tuổi kia nằm quay đơ ở trên đất, tôi tiến lên, "Này, ngươi không sao chứ? Ta không cố ý a!" nếu hắn mà bị làm sao, có phải tôi lại tròng thêm tội danh...mà khoan mình quan tâm cái này làm gì, mau đứa hắn vào trong nhà ngay đi a.

"Ca ca, huynh ra tay mạnh quá đi! Mới mấy năm không gặp, ca ca ngươi lại lên tay đi!" thằng nhóc phóc cái đứng dậy, vẻ mặt còn tươi cười đáng đánh hơn. Nhưng lần này tôi vẫn là kìm nén kịp thời.

"Ngươi là ai?" tôi nhìn thằng nhóc khắc mắc, "Ai là ca ca của ngươi?"

Thằng nhóc há to miệng, mắt tròn xoe rưng rưng nhìn tôi, "Ca ca, là đệ đây mà. Đệ là Hoàng A Báo đây mà!" ánh mắt hắng nhìn tôi như thể, ca mà nói không biết hắn sẽ khóc a.

"Không quen!" đúng là nguyên chủ có một người em trai, nhưng là....không phải mất tích a. Lại nói hắn tên gì ấy nhỉ, tự dưng quên mất tên của hắn mới chết chứ!

"Ca...." hắn khóc òa lên, quỳ dưới chân tôi còn muốn ôm chân, lại bị tôi đá bay đi. Thằng nhóc này như con khỉ, bị đá đi tuy không nói có nặng bao nhiêu lực lượng nhưng cũng không dễ như vậy. Lại có thể dễ dàng lộn mèo, quay trở lại nhanh như thế này chứ.

"Ngươi thật ra là ai?" Tôi cẩn thận quan sát hắn một lát, đúng lúc này có hai bóng người một trắng một đen. Ở hai bên cùng lúc xuất hiện bên cạnh mình, họ cùng đồng thời mà nói, "Nơi này không thích hợp để nói chuyện, vào trong lại nói!"

Tôi cũng phát hiện ra có người đều đang nhìn về phía này, trong lòng là rối ren lại biết chuyện trong nhà không nên để người biết. Chỉ là trong lòng vô cùng không vui, liền không nói gì thêm mà đi thẳng vào trong phủ, đóng sầm cửa lại, ngăn chặn hai người khác ở bên ngoài. Một lúc sau, bên ngoài tường vây, xuất hiện hai đạo bóng người. Lại không ngờ nơi mà họ tiếp đất, lại là một cái bẫy dễ dàng mà rơi trúng.

Không hiểu sao, nhìn hai người họ rơi vào bẫy lại thập phần vui vẻ hơn. Bước chân đi thẳng vào trong, Ảnh nhi nhìn hai người họ cũng là muốn biết đây là ai, vừa tiến bước chân lại gần, lại thấy hai người đã thoát ra khỏi bẫy, trên người nhất là quần áo có dính một chút nhánh cây, cùng với bụi đất.

Nữ nhân áo trắng, sắc mặt không tốt lắm, nhưng lại không nói gì. Nhẹ điểm gật đầu với Ảnh nhi, sau mới bước chân trở về phòng của mình, còn thằng nhóc màu áo lam thì cũng không khỏi không tàn tạ, quần áo trên người còn bị xước ra vài phần, vẻ mặt cau có không vui, thay vì đuổi theo tôi thì lại chạy sang chỗ Vô Ảnh.

Tôi đi vào trong phủ, trên đường gặp vài tên nô tài và nô tì, họ cung kính thành lễ, tôi cũng trả lại một cái gật đầu, bước tiếp vào bên trong phòng của Hoàng gia gia, giơ tay lên gõ cửa.

"Cộc cộc!" bên trong tĩnh một lúc, lại có người ra mở cửa. Là một tiểu nha đầu xa lạ, khuôn mặt có phần non nớt nhưng khí chất lại thập phần thiên trân lại có chút đáng yêu. Khuôn mặt bầu bĩnh, mặc trên người bộ váy màu hồng phấn, vóc dáng thấp hơn tôi chỉ đến giữa ngực.

"Ngươi là ai?" tiểu cô nương lên tiếng hỏi, ánh mắt trong sáng nhìn tôi.

"Ta là Bá Đao, còn ngươi?" tôi trả lời, nhìn thẳng vào đôi mắt đáng yêu trước mắt.

"Thì ra là biểu ca, muội là Hoàng Bình Minh, là em họ bên nhà nội. Biểu ca, huynh mau vào trong đi, hoàng gia gia và phụ thân đang nói chuyện với nhau bên trong!" Hoàng Bình Minh lắc người qua một bên để tôi đi vào, bước chân vào trong đã có thể nghe thấy ở trong phòng gia gia có tiếng nói chuyện với nhau.

Đi vào thì nhìn thấy, người đối diện với gia gia là một người đàn ông, trong người này rất giống, "Phụ thân!" bất giác tôi gọi ra miệng, nhưng lại nhớ lại không phải phụ thân nguyên chủ đã chết rồi hay sao! Vậy người trước mắt này là ai?

"Đao nhi, con cuối cùng cũng về rồi. Mau, mau lại đây!" Hoàng gia gia lên tiếng gọi, tôi bước đến gần ông, nắm lấy cổ tay ông mà bắt mạch một hành động nhanh chóng khó lòng phát hiện.

"Gia gia, người đã khỏe hơn chưa? Còn...những người này là ai?" theo như tôi nhớ, gia tộc chúng tôi ngoài gia đình hiện tại ra, không còn thân thích nào khác nữa.

"Ha ha, Đao nhi để ta giới thiệu với con. Đây là Hoàng Chí Lâm là đại thúc của con, hắn là con trai của ca ca của ta. Còn bên cạnh hắn là Hoàng Bình Minh là biểu muội của con, mau....mau gọi đại thúc đi!" Hoàng gia gia vui mừng nói.

Tôi ngờ vực nhìn gia gia lại nhìn về phía hai người trước mặt, vẻ mặt đăm chiêu, "Gia gia, ngài còn chưa khỏe thẳng đâu, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!" tôi không làm theo lời ông, mà khuyên ông nghỉ ngơi, lúc bắt mạch cho ông tôi phát hiện trước khi rời khỏi nhà, trong người ông đều chỉ còn lại tiểu vết thương. Nhưng hiện tại, trong người ông lại trúng một loại độc, tôi nghì ngờ là những người này đã hạ độc ông.