Chương 26 : Thôn trang - trang mới (1)

Sau khi trở về, Chúc Nhạc cũng không tỏ thái độ khác với ban đầu, chỉ là hành vi vẫn còn một chút không được tự nhiên. Nếu nàng đã không muốn kể cho tôi, thì tôi cũng không chú tâm vào nó cho lắm. Lên tiếng hỏi thăm vài câu, lại nói mình sẽ đi đâu thì mới hai người trở về phòng của mỗi người. Nàng ngủ cùng phòng với tiểu Đào, lúc đầu tôi tính toán thuê thêm một phòng, nhưng nàng lại từ chối, vả lại cũng hơi lo nếu như có chuyện gì thì có tiểu Đào ở bên cạnh nàng, tôi cũng yên tâm hơn.

Ở lại vài ngày sau, tôi mới dẫn nàng đi đến thôn trang Hoàng Phượng ký, trong thôn trang gồm có ba mươi hộ gia đình, đều là những người tôi mua trở về, cả quản lý cũng vậy. Nhưng sau khi tiếp nhận ký ức nguyên chủ, thì phát hiện ra do thôn trang này đã lâu không có chủ tử đến kiểm tra cũng không biết nó đã thành cái dạng gì rồi. Lần này, tiện đường nên đi đến xem thử một chút. Cũng như đưa hai tên bị gia gia vứt đến đây, cũng mang theo cho bọn họ quản lý.

"Đội trưởng, vậy sau này ta sẽ quản lý bên trong thôn trang đúng không? Ngài nói xem, cần yêu cầu làm cái gì không?" Mễ Đào vừa mừng rỡ, chỉ là xém nữa ôm chầm lấy tôi mà thôi.

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói, "cung cấp hàng hóa đến những cửu lâu xung quanh là được rồi, còn cần cung cấp cái gì, đến nơi đó thì xem thử có thể làm được ra cái gì. Nói lại với Lăng Chanh là được, hắn sẽ giám sát những nơi buôn bán." lại nghiêng đầu suy tư, ánh mắt nhìn xem nàng.

Hai người Lăng Chanh và Mễ Đào đều hướng ánh mắt nhìn sang, Chúc Nhạc bị người nhìn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút, lại phát hiện tôi đang thở dài như thể đã được giải thoát, trong lòng không khỏi cười thầm.

Tôi vô tình nhìn lên phát hiện nàng đang cười cái gì đó, lại thấy tôi phát hiện ra liền nhanh chóng dời mắt, nói chuyện với người khác. Tôi cảm thấy có vấn đề, nhưng suy nghĩ thật lâu một hồi, không phát hiện ra nàng lại lần nữa nhìn về phía mình.

Một đường đi đi, bên trong xe cũng rộng rãi, tiểu Đào và Mễ Đào hai trái đào đều ở bên ngoài thay phiên với tôi đánh xe. Cười cười, nói nói thập phần vui vẻ. Nhưng nếu nghe kỹ nội dung, sẽ thấy mới lạ vô cùng.

Đáng tiếc là hiện tại do chán như con gián, nên tôi lăn ra ngủ mất rồi, Lăng Chanh cũng bay ra ngoài, cưỡi con ngựa điên kia. Lần này nó lại không dở trò, đến khi xe dừng lại tôi mới tỉnh lại, lại nhìn thấy hắn con ngựa kia, cảm thấy hiếu kỳ, đi lại gần quan sát nó từ trên xuống dưới, làm Lăng Chanh thấy quái, "vương gia, ngài làm gì vậy?" rồi như nhớ ra lần đầu nhìn thấy con ngựa, nó ốm đến mức chỉ còn da bọc xương, đã thế còn nhất quyết đi theo xe không chịu bỏ cuộc.

"Nó không dở chứng à? Lúc trước ta cưỡi nó thời điểm, nó liên tục dở chứng không đi, đã thế ta cho nó...." càng kể càng buồn bực gì đâu.

"Không có a, nó rất ngoan. Nếu ngài chê, cho tôi đi!" vỗ vỗ vài cái lên đầu ngựa.

"Hảo, ta cũng không cần nó a. Nó làm như vậy, ra chiến trường mà lại dở chứng như lần đó, chắc ta chết lần nữa quá!" tôi nhớ nguyên chủ cũng có thể một địch mười, nhưng đang chiến đấu vì con này dở chứng mà bị kẻ địch gϊếŧ chết. Lạ một điều, khi tôi nhập vào cơ thể này, vết thương trên người hắn cũng biến mất, hảo kỳ quái.

Tiểu Đào lên trước gõ cửa, gõ hồi lâu vẫn không có người kêu rên một tiếng, đợi chừng nửa cái căn giờ, liền hết muốn đợi. Tôi đá văng luôn cánh cửa gỗ, một đá mà đi, "Rầm!" bên trong người cũng vì tiếng động này mà chạy ra. Người người ăn mặc cũng không khỏi chê vào đâu, còn tưởng là đi nhầm thôn đi, nhất là quản lý râu tóc bạc phơ, mặc quần áo bằng tơ lụa, chạy vội ra còn có người đỡ hắn ra.

"Là ai? Là ai phá cửa, ngươi có biết thôn trang này là của ai không? là của Đao Vương, người là cái hỗn đản nào, lại dám phá cửa vậy hả?" một tên tiểu tử khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt có phần giống lão giả kia chạy ra, ăn mặc cũng bằng tơ lụa, mang trên tay vòng tay bằng vàng.

Lăng Chanh cũng không đợi tôi nói chuyện, đã quát lên trở lại, "Vương gia đến, còn không mau ra nghênh đón!"

Tên tuổi trẻ nghe là vương gia liền trong lòng run lên, nhưng sau lại nghĩ cái gì, liền một bộ hống hách bộ dáng, không để ý gia gia của hắn đang run lẩy bẩy, ánh mắt khϊếp sợ nhìn tôi. Hắn tính ngăn cản tên trẻ tuổi lại, nhưng đã muộn, "Hừ! Ngươi đừng lấy vương gia ra ngạc ta. Tuy ta không biết vương gia trông như thế nào, nhưng vương gia cũng là cái làm quan người sao lại muốn đến cái thôn trang nhỏ bé này. Vả lại, ai biết các ngươi là cùng vương gia đến hay không, có khi là sợ bọn ta đánh các ngươi khi dám phá cửa mà vào thì có. Các ngươi đứng đây đợi đi, ta đã cho người gọi quan huyện đến. Xem các ngươi lúc đó sẽ nói cái gì?" một bộ dáng tự đắc, còn không quên nhìn sang phía lão giả kia. Lại phát hiện ông ta không thích hợp, lại nhìn thấy cánh cửa bị hư, liền cho rằng lão là vì tiếc cánh cửa kia đi.