Chương 25: Đến giờ lặn rồi

Suy nghĩ băng hoang một hồi, hướng về bến tàu mà đi, có tiền thì cái gì cũng dễ dàng, vả lại tôi cũng không cần họ làm cái gì cho mình. Chỉ cần giúp đưa mình ra khơi, lại nói cầm lấy neo thả xuống, khi nào về thì chỉ cần kéo cái dây vài cái báo hiệu. Để tôi ở dưới nước biết, lại nắm lấy neo dựa lực phía trên người kéo, kéo lên là xong.

"Đại thúc, có phiền ngài không? Ta muốn đi ra biển, cũng không cần ngài làm cái gì giúp ta ở nơi đó, chỉ cần lúc ngài trở về, thì nâng hạ vài cái neo, báo hiệu một chút. Lại kéo ra và neo lên là được!" tôi nhìn thấy một vị đại thúc, cả ngươi đều đen nhánh chỉ là do cả ngày đều phơi đen ngoài biển nên mới như vậy. Ở nơi này, đừng nói nam nhân, cả nữ nhân cũng có chút đen ở mặt và tay, đôi khi chân cũng đen đúa.

Vị đại thúc nhìn thấy tôi hỏi, trong lòng một nhạc, liếʍ khóe môi tính lắc đầu lại thấy tôi đưa ra năm mươi văn. Trong lòng lại động lên, liền muốn thu thêm tiền lại bị tôi từ chối. Tôi cũng đâu ngốc, chỉ là đưa cùng ra biển, cũng không bắt ông ta làm cái gì cho mình, khi không đưa đến một lượng bạc, đây là coi tiền như rác hay sao.

"Không được, năm mươi văn quá ít, ít nhất cũng là một lượng!" Đại thúc nói xong, vẫn là thấy tôi không đồng ý, liền lại nghĩ có nên giảm giá một chút không, bên cạnh thuyền của ông ta cũng có một thuyền như vậy, cũng tính ra khơi.

Nghe nói liền lên tiếng, "Tiểu tử, nếu hắn không đồng ý, vậy qua bên ta đi. Thuyền nhà ta, nam tử cũng ít hơn nhà hắn, thêm ngươi cùng lắm cũng chì mới bốn người đâu. Ngươi nếu là đồng ý mà nói, giá tiền có thể thương lượng."

"Này, Lão Bát ngươi đây là muốn làm cái gì? Hắn đây là hỏi nhà ta đâu!" đại thúc lớn tiếng quát.

Thấy cứ như vậy, sắc trời cũng sắp lên cao liền đi qua chỗ lão Bát hỏi thăm, "Đại thúc, ngài có yêu cầu gì? Không quá đáng mà nói, ta sẽ đồng ý, tiền ta vẫn sẽ cấp cho ngài!"

"ha ha ha, hảo hảo. Vậy ngươi chỉ cần hứa, là lần sau muốn đi thuyền lại đến chỗ ta là được, nếu được thì mua hải sản chỗ ta luôn. Tất nhiên đều là đồ tươi mới, không dối già gạt trẻ!" lão Bát thấy tôi sáng khoái gật đầu đáp ứng, bản thân lão cũng là người thành thật. Hai bên đều ưng ý tôi liền đi lên thuyền của lão.

"Này tiểu tử, ta giảm giá cho ngươi, chỉ cần đưa cho ta bốn mươi lăm văn, à không chỉ cần mua hải sản nhà ta là được!" lão nghĩ nếu tôi đồng ý, thì đến lúc đó lão muốn ra giá hải sản bao nhiêu, tôi cũng bắt buộc phải mua.

"Không cần!" tôi lắc đầu từ chối, lại chỉ qua thuyền nhà lão, thấy bên đó ít nhất cũng phải là ba người trưởng thành là có tính lão vào, hai tên dưới mười lăm tuổi. Ánh mắt cũng như ông của mình, đều là người không thành thật, cứ liếc ngang liếc dọc.

Mà bên này, lão Bát lại là khác hẳn hoàn toàn, đều là cái người chăm chỉ, hai đứa con trai lão đều là người ít nói, chăm làm. Cũng không hở chút hỏi này nọ, có khi họ sẽ hỏi tôi ra biển làm gì. Tôi chỉ nói là để tập lặn, họ ngạc nhiên nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nói cẩn thận có cá lớn để tôi đề phòng, còn nói vài thứ khác căn dặn tôi. Tôi nghe họ nói, liền có khi gật đầu, lại cũng muốn giúp họ làm việc, lại bị họ từ chối.

Một lúc sau, thuyền cũng bắt đầu rời bến, theo như hứa hẹn, vừa đến nơi mà họ thường bắt cá, liền thả neo xuống. Tôi lúc này, cởi ra áo trên, rồi vài cái luyện cơ thể tránh bị vọt bẻ, chào họ rồi nhảy xuống bên dưới.

Đáy biển thanh triệt, không một chút dơ bẩn nào, có thể chưa lặn xuống đáy đã nhìn thấy từ xa rõ ràng mọi thứ. Xung quanh là những đàn cá bơi lội tung tăng ở khắp nơi, tôi còn nhìn thấy một vài con cua biển, con nào con nấy đều to bằng một bàn tay của người trưởng thành đâu, con tôm cũng to cỡ nửa bàn tay chứ ít gì. Nhìn thấy này đó, làm trong tôi thèm thuồng vô cùng. Đã rất lâu rồi, tôi chưa được ăn hải sản, kiếp trước may mắn có rảnh khi mua một về nhà nấu lên ăn. Bất quá giá cũng không tiện nghi là bao, lại nói còn là đồ đông lạnh nên cũng không ngoan chút nào.

Dừng lại suy nghĩ loạn thất bát táo trong đầu, lại lấy tay chùi đi nước miếng ở khóe miệng, lúc này ai mà nhìn thấy tôi bây giờ, có lẽ sẽ là chết lặng đi, "Vương gia đâu, vương gia bá đạo nhà ta đâu?" chẳng hạn, tất nhiên này đó đều là tôi tưởng tượng mà ra.

Lấy ra huy hiệu gắn lên trước ngựa, chuẩn bị công cụ đầy đủ hết sau, tôi mới bắt đầu tiến đến thu hoạch. Không biết là bao lâu, chỉ khi vừa quay đầu lại, đã thấy neo thuyền bị động đậy, liền nhớ ra vội vã, bơi lên trên. Mà quên mất thu lại dụng cụ áo lặn trên người, cũng may giờ cũng đã hơi tối, lúc trước khi leo lên thuyền phát hiện ra. Đã thu lại, nếu không thì phiền phức to chứ không đùa đâu.

Cũng may là không ai hỏi lý do gì mà cả nửa ngày trời, cũng không nhìn thấy tôi trồi lên mặt nước, lấy khăn lau qua người một cái mới mặc lên áo của mình. Nhìn vào từng cái rỗ chứa cá, con nào con nấy đều lớn vô cùng, còn có vài con cua, tôm mắc ở bên trong. Tôi nhìn thấy một ít rong biển bị vướng vào lưới đánh cá, vừa nhìn vào thì thấy họ bắt lấy rong biển gỡ ra ném xuống lại trong biển. Liền biết họ không biết thứ này, liền lên tiếng hỏi, "Đại thúc, sao các vị lại ném rong biển xuống hết cả vậy, thứ này có thể ăn a, còn là loại thức ăn bổ dưỡng nữa. Bản thân ngài ăn không hết, có thể đem đi nấu lên trộn chung với lại thức ăn cho heo. Cũng có thể giúp heo tăng cân a."

Ba người nhìn tôi, "Tiểu đệ, ngươi nói là thật! Thứ này có thể ăn ư!" tiểu Trảo vẻ mặt không tin nói.

"Đúng vậy, nếu lần sau các người lại bắt được thứ như thế này, có thể bán cho tửu lâu Hoàng Phú Quý, đó là tửu lâu nhà ta mở." còn không quên giới thiệu, lấy ra một bó rong biển khác, còn dạy cho họ cách xử lý, phơi khô và vài thứ khác, nấu lên cũng chẳng cần nhiều gia vị, làm canh là chủ yếu nhưng mà có thể ăn cùng với thứ khác nếu là làm thành đồ khô mặn.

Vẻ mặt ba người họ vừa là sùng bái, còn hứng thú đến mức lúc chia tay trên đất liền, bán cho tôi chỉ bằng một nửa với người khác, còn hẹ tôi ngày mai lại gặp.

Tôi tính đi cùng với họ, bắt một mớ lớn khoảng vài ngày. Còn việc trong tiệm và mấy cái gia sản khác, thì để nương tử lo. Cũng không phải tất cả, tôi vừa nghe được Diệp Mẫn cùng với Lanh Chanh, vài ngày nữa sẽ đến đây. Họ là bị lão gia gia đuổi ra đi, họ không tìm thấy việc mình muốn làm, liền dựa vào công việc phân phó mà lão gia tử đưa qua, lựa chọn lấy thứ phù hợp cho mình.