Chương 24 : Biển ơi , ta đến rồi đây !

Một tháng sau, chúng tôi đã đến một huyện gần biển, nơi đây các nông hộ chủ yếu là đánh bắt cá làm sống qua ngày. Tôi cũng muốn mua hải sản trở về, nhưng là không thể để người chú ý. Liền lựa lúc, "Chúc Nhạc, nàng và tiểu Đào đi dạo phố đi, ta đi đằng này một lát, tiền đây. Thích mua gì thì mua cái đó. Khi nào về đến kinh thành, lại mua tiếp. Mua quá nhiều, sẽ không có chỗ để đâu!" một lần tình cờ, tôi phát hiện hai cái rương của nàng đều là trang bất quá còn là sách, cùng với một ít quần áo, và vài món đồ nhỏ không đáng kể.

Ngoài ra, không còn cái gì khác, tôi còn cho rằng là đám cướp đã lấy đi thứ đáng giá, còn mấy thứ mà chúng không cần. Đều ném vào trong rương, lại đi hỏi mới biết, bên trên chỉ là che mắt. Bên dưới mới thật sự là trang sức của nàng, đây cũng là đồ mà nương nàng để lại. Cũng không bao nhiêu, nên lần này tôi tính ra biển, cũng biết nàng là thật sự không có tiền. Mà tiền thì tôi cũng có mang theo rất nhiều, vả lại một nàng sắp tới sẽ là nương tử của tôi, hai là cửa hàng, cửu lâu mà tôi mở cũng có ở nơi đây. Làm ăn cũng không phải là không tốt, chỉ là ít khách quá mà thôi.

"Hảo!" nàng lên tiếng ứng thanh, "Chàng đi sớm, về sớm nhé!"

Tôi gật đầu đáp ứng, "Đây là sổ sách và công thức nấu ăn, nàng tự mình cầm lấy mà quản lý. Sau này, sổ sách sẽ do người giám sát thu gom và cung cấp trở về. Những cái này, ta sẽ giao toàn bộ cho nàng quản lý. Nàng làm được chứ?"

Chúc Nhạc hơi bất ngờ, liền nhìn vào mắt tôi chỉ thấy con ngươi hiện lên sự kiên nghị, liền đáp ứng. Chúc Nhạc lúc trước cũng có phụ giúp phụ thân quản lý cửa hàng, nhưng sau đó vài việc xảy ra.

Nàng có hai người anh trai, mấy năm trước bị bắt đi lính, sau đó lại không có tin trở về. Phụ thân cũng vì vậy mà đau lòng, suốt ngày uống rượu giải sầu, một lần đi trở về từ quán rượu bị người đánh chết. Nương của nàng vừa mất con trai, lại mất chồng, không thể chịu nổi liền vì đau lòng mà bệnh nặng. Nàng một mình, nhờ sự giúp đỡ và may mắn lúc trước mua được một tiểu cô nương biết võ công. Nên thay mặt người nhà, tiếp quản công việc, nàng làm rất tốt. Bất quá, cũng chỉ là nữ nhân lại không có nam nhân giúp đỡ, liền bị người ta vừa ăn cướp vừa la làng.

Quan phủ không quan tâm, còn giúp đỡ đám người xấu lấy đi gia sản của phụ thân để lại, nương nàng cũng vì không có tiền chữa bệnh mà mất, còn nàng thì nhờ tiểu Đào tìm thấy ông ngoại vừa mới trở về không lâu. Liền nghe ông ngoại nói, người nam nhân với con ngựa có hôn ước với gia đình mình. Nàng phát hiện, nhà ngoại cũng không ai cần nàng, nên nàng chấp nhận đi.

Nàng cũng không nghĩ rằng tôi sẽ cho nàng quản lý tài sản gì đó, lại vì hành vi của tôi mà cấp chấn động, vừa lo lắng, lại vừa sợ hãi, tôi cũng nhận ra, "Cứ làm, nếu cái nào không hiểu, có thể hỏi Ảnh!" tôi chỉ tay vào một hướng, từ trong bóng tối xuất hiện một người, làm nàng và tiểu Đào đều giật mình, trong lòng là vô vàn câu hỏi. "Muốn biết cái gì, thì cứ nói với nàng ta! Thôi ta đi đây!" nói xong tôi rời khỏi phòng, để lại không khí trầm mặt.

"Ngươi tên là Ảnh, là tên thật hay chỉ là cái biệt danh?" Chúc Nhạc nhìn Ảnh vừa quan sát, vừa đề lời hỏi, lấy bộ dáng hiếu kỳ lên tiếng hỏi đến.

"Đúng vậy, cô nương cứ gọi ta là Vô Ảnh đi. Cô cần hỏi gì, nếu có thể trả lời, ta nhất định sẽ trả lời, đại nhân coi ta là bằng hữu, cô nương cũng nên là vậy đi. Ta không phải là người hầu, cũng như không phải là thuộc hạ, muốn đi hay ở là quyền của ta!" Ảnh tên đầy đủ là Vô Ảnh, nhưng bình thường chỉ cần đồng bọn đều gọi là Ảnh, hay có khi cho thân thiết thì gọi là Ảnh nhi, hay là tiểu Ảnh gì đó.

"Cô gia, là người như thế nào?" tiểu Đào hiếu kỳ.

"Đại nhân là người...." Ảnh nhi ở lại nói chuyện với hai người, bên hỏi bên đáp, cái có thể trả lời, liền nói rất kỹ mỉ, cái không nên nói liền chỉ là kể sơ qua. Đôi khi là lắc đầu không trả lời.

Còn tôi bên này, sao khi rời đi thì đi đến bến thuyền. Muốn thuê thuyền nhỏ, thì chỉ cần một người chèo là đủ, nhưng thuyền nhỏ ra biển sẽ dễ bị phong trên biển đè áp, dẫn đến lật thuyền. Mà thuyền cỡ trung lại cần có người chèo mới được, kế hoạch của tôi có thể vì vậy mà sụp đổ, nhưng lại nhớ đến, trong không gian của mình có vài bộ đồ lặn, cũng không phải cần dây nhợ gì lung tung.

Nó có hình dạng như một cái huy hiệu, chỉ cần đặt nó trước ngực nhấn một cái nút, thì ngay lập tức từ cái huy hiệu xuất hiện một lớp cách, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình. Nước bên trong đồ lặn, cũng sẽ bị hút lấy và đẩy ra bên ngoài, hai tay cũng có thể cằm nắm đồ vật, không bị vướng víu. Chân thì như là vẩy cá, ở mỗi bên chân là một lớp vẩy ở ngón chân, có thể giúp điều chỉnh hướng mình muốn đi. Phần đầu có một cái như mặt nạ không khí, có thể liên tục sử dụng hai mươi bốn căn giờ. Bên hông có một cái túi nhỏ, có thể đặt vào một con dao hay là súng thủy chấn chuyên công tích dưới nước, đạn chủ yếu là nước, nên cũng không cần lo hết đạn. Sức bắn có thể dễ dàng đánh vỡ xương của đầu một con cá mập, với loài thân mềm thì chỉ có khiến cho nó di chuyển chậm lại, đầu váng mắt hoa là cùng.

Phía sau lưng là một cái ba lô, bên cạnh ba lô là một cái như ống hút, nó sẽ hút lấy vật cần hút, ngoại trừ thứ nhỏ như cát, sỏi, đá thì sẽ bị cho đi qua một vị trí khác với ba lô, chảy ra bên ngoài.