Chương 23 : Giải cứu

"Thì ra là ngươi!" tôi nắm lấy cổ tay của kẻ đang chạm vào người mình.

"Hiền tế, ngươi....ngươi còn sống...ta ta chỉ là...." lời hắn còn chưa nói xong, đã bị bàn tay khác của tôi nắm lấy cổ bóp nhẹ, một tiếng "Rắc!" đáng sợ vang lên. Đầu của hắn nghiêng qua một bên, hắn đã chết, chết không nhắm mắt. Vứt cái kẻ dơ dáy bẩn thỉu đó sang một bên, lắng tai nghe âm thanh dựa vào nó mà đi đến. Bước chân rất nhẹ, như thể không thề có ai di chuyển ở đó.

Hai căn giờ sau, tôi đã nhìn thấy một doanh trại, có hai tên đang đứng trên chòi gác đứng, xung quanh cũng có vài tên đang đi qua đi lại. Bầu trời cũng bắt đầu chuyển dần sang đen nhánh, tôi mới bắt đầu hành động, nhẹ nhàng như một con báo leo lên trên tháp canh, một dao xuyên tim.

Nhẹ đặt xác của chúng lên, dựng lên như thể chúng đang ở đó canh gác, chứ không thề xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Lắc mình đi vào nơi người ra người vào, nhằm vào lúc không ai ở gần đó nhìn thấy, cho vào trong những thùng rượu một loại độc đặt biệt, sau đó rời đi khỏi phòng bếp. Tìm tòi một hồi, thì phát hiện ra nơi chúng chứa kho báu của mình.

Cho tất cả vào trong không gian, mới đi đến phòng tân hôn, vừa đi đến cửa phát hiện tiểu Đào cũng vừa mới gϊếŧ chết một tên lính gác, đứng ở đó. Tiểu Đào cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, đi lại gần tôi, thái độ khó chịu và không vui, "thì ra đây là mục đích của ngài, cô gia dù rằng tôi không thích ngài. Nhưng mong ngài, đừng làm tiểu thư phải đau lòng một lần nào nữa."

"Ngươi đang đe dọa ta?" tôi không trả lời, mà lại hỏi ngược lại.

"Không có, chỉ là một thỉnh cầu mà thôi! Đi thôi, cần phải đứa tiểu thư ra ngoài trước khi đám sơn tặc phát hiện có vấn đề.

"Ngươi không cần lo, vì....chúng sẽ không còn sống đến ngày mai!" khóe môi hơi nhếch lên một độ cung nhỏ, làm tiểu Đào vẻ mặt khó hiểu. Ngay lúc này, từ nơi xa chuyền đến không phải tiếng hát hò vui vẻ, mà là tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng người la hét, sợ hãi.

Tôi đá văng đi cánh cửa, đi vào trong thì thấy một mụ già xấu xí, bà ta nhìn thấy tôi liền lộ vẻ sợ hãi, tôi cười lên, đao vung xuống. Thế là bà ta mất mạng, tiểu Đào theo sau, nhìn thấy cũng có phần sợ hãi, đi đến gần tiểu thư, cởi trói ra còn lên tiếng chấn an, "Tiểu thư, là nô tì. Người đừng sợ, nô tì và cô gia sẽ đưa người rời khỏi đây!"

"Bá Đao, chàng ấy còn sống. Tiểu Đào, chàng ấy còn sống ư?" Chúc Nhạc vừa mừng vừa sợ hãi.

"Ngoan! Nhắm mắt lại!" tôi vỗ nhẹ lên đầu nàng, chấn an nàng khiến cho nàng an tâm hơn. Cơ thể nàng run lên, khi tôi nhẹ chạm vào đầu nàng, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.

"Ngươi đưa nàng ấy ra ngoài, ta đi lấy xe ngựa rồi sẽ ra sau!" tôi ra lệnh.

"Vâng, cô gia!" tiểu Đào nhanh chóng dẫn người rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại tôi với cái xác, cũng không sợ bẩn kiểm tra trên người bà ta, tìm thấy một túi tiền bên trong không nặng lắm. Nhưng cũng là có thể, ngoài ra trong ngực áo còn có hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, bất quá đã dính phải máu nên hoàn toàn không thể xử dụng được. Lục soát trong phòng, phát hiện có thêm một cái mật thất, đi xuống bên trong tìm tòi, chỉ thấy có vàng bạc, được xếp thành từng chồng từng chồng chồng lên nhau. Cũng cho tất cả vào trong không gian.

Những cái xác chết xung quanh, tôi cũng không quan tâm gì mấy, chỉ là tìm thấy vài cái củi gỗ, bên trong chứa vài người nữ nhân, họ ăn mặc quần áo rách nát, có lẽ cũng là bị cướp trở về. Nhìn thấy có việc phiền phức, liền muốn bước chân ra ngoài.

"Cứu ta, làm ơn cứu tôi..." một nữ nhân chồm lên trên song củi hô to.

"Im miệng!" đầu hơi bị đau, nơi này vừa có mùi ẩm mốc, còn có vài tử khí vờn quanh, đã rất là khó chịu rồi. Vậy mà nữ nhân kia còn hét ầm lên.

Những người khác thấy vậy, cũng tưởng tôi là lẻn vào, cho rằng tôi sợ đám cướp sẽ lại xuất hiện, liền lấy đó mà đe dọa, "Cứu bọn tôi, chúng tôi sẽ không làm ồn. Nếu không thì....cùng chết đi!"

Nhìn đám người, ngươi một câu, thật vô ngữ. Tôi cười lạnh, "nếu các ngươi đã muốn chết, vậy chết đi. Ây, ta còn tính đi gọi người cứu các ngươi, nhưng nếu ta cứu các ngươi, không phải là tự lấy đá đập chân mình hay sao?"

Đám người nghe tôi nói, lại thấy tôi bỏ đi, liền la hét ồn ào lên. Nhưng sau đó, không có lấy một tiếng của bọn cướp nào vang lên, mà thay vào đó là bên ngoài xuất hiện ánh lửa. Đám người còn cho rằng, có người đến cứu bọn họ, nhưng một lúc sau, họ mới biết mình đã lầm. Kẻ này đẩy kẻ kia lên chắn cho mình, hỗn độn và ầm ĩ không thôi, đều bị tiếng lửa cháy, cùng tiếng gió cấp ngăn trở.

Tôi lúc này, hoàn toàn là một bộ không liên quan đến mình, đi ra cùng với hai chiếc xe ngựa, cùng với vài người ngồi trong cùng một chiếc xe. Nhóm người này là còn biết điều hơn, ngoại trừ đám người điên bên kia.

Thì ở một nơi khác, cũng có mấy cái nhà giam như vậy, bên trong đều là những người ăn mặc sạch sẽ một chút, lại không có ai làm tôi phiền lỗ tai, liền coi như cứu một mạng người như xây bảy tầng lầu. Liền đem họ cứu ra, cho mỗi người một ít tiền bạc, cùng với đưa họ đi cùng đến huyện thành gần đây.

Chúc Nhạc nhìn thấy tôi đến, liền vừa mừng vừa khóc, nếu tay tôi không dơ, tôi cũng muốn ôm tiểu miêu vào lòng, hảo đáng yêu gì đâu.