Chương 18 : Đại hoàng tử bị đánh

Tú bà nói một hồi, lại không có người đáp lại, lại muốn đẩy cửa mà vào khi, cửa từ bên trong mở ra. Một người đằng đằng xác khí từ bên trong đi ra, không khỏi làm bà ta phải nuốt một ngụm nước miếng nhưng vẫn là giả bộ mình chấn định, "Chủ tử nhà ta. Mời!" bà ta làm một tay đưa về trước, cấp mời tôi đi.

Nhìn thấy nàng đi theo sau tôi, liền muốn ngăn lại, "Hoa Phượng, chủ tử chỉ là muốn nói chuyện với vị đại nhân này, ngươi hảo hảo ở bên trong đi!"

Hoa Phượng cô nương nhìn tôi, chân vừa mới muốn lùi lại thì bị tôi cấp kéo vào lòng ngực mình, "Chỉ đường! Nàng đi cùng ta!"

"Đại nhân ta nói ngài a..." tú bà liên thuyên không dứt câu.

Khiến tôi càng ngày càng không vui, liền một tay chế trụ cổ của bà ta, làm mặt bà ta từ trắng như phấn chuyển sang trắng như xác chết, chân tay cào cấu vào tôi nhưng càng làm vậy, bà ta càng đau đớn hơn, "Chỉ đường hoặc chết!" bà ta liền cố gắng gật đầu. Lúc này, tôi mới thả bà ta ra, bà ta lần này cũng không dám chọc vị này tổ tông, không thì cái mạng nhỏ của mụ cũng thăng thiên rồi đi.

Đi một lúc lâu, đi đến phía sau lâu thì mới đến nơi, Hoa Phượng một đường bị tôi ôm vào lòng ngực, có đôi khi thẻ nói nhỏ vào tai nàng, khiến nàng hơi ngứa miệng chu chu ra thập phần đáng yêu đi, "Tên thật của nàng là gì?"

Lấy tay xoa nhẹ lỗ tai, vì hơi thở của tôi phả vào, "Thanh Chi Tuyết!"

"Tên hay nhỉ?" nghe có vẻ êm tai hơn tên của tôi nhiều, tên gì mà kỳ quá đi, chắc phải đổi tên thôi.

"Đại nhân, đã đến nơi rồi!" tú bà tính nói thêm gì, thì bị ánh mắt của tôi làm cho nín nghẹn vào trong, cúi thấp đầu, đẩy cửa để tôi và nàng tiến vào. Lúc tôi vừa đi ngang qua bà ta, bà ta lại tiếp tục vẻ mặt coi thường, nhưng bất chợt lại xoa tay vào cổ mình, vẫn còn đau, liền sợ ai thấy bộ dạng chật vật của mình , liền ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

"Là ngươi muốn gặp ta!" giọng nói vẫn là thập phần đáng ghét, làm người bên cạnh hơi run lên một chút, nhưng sau lại chở lại như cũ.

"Đao Vương, đã lâu rồi không gặp! Mời ngồi!" đại hoàng tử không trách cứ cách nói năng lỗ mãng tùy hứng của ai kia, vì có trách cũng không làm gì được.

"Đại hoàng tử....à không...cũng chỉ là tư sinh tử của nữ nhân của tiên đế, cùng với một tên quan tam phẩm mà thôi! Vậy, ngươi mời ta đến đây là có việc gì?" vẫn một bộ ta biết rõ, nhưng vẫn cố hỏi, có ngoan thì lại đây đánh ta a.

"Đao vương, ngươi đừng có quá đáng. Việc ngươi nói là không có thật! Đại hoàng tử mới chính là chân mệnh thiên tử, ngươi vậy mà để có thể biến hoàng thượng kế vị làm ra thành động như vậy. Gϊếŧ vua, lại còn sửa lại thánh chỉ của tiên đế. Hoàng Bá Đao ngươi đã biết tội hay chưa?" nam tử bên cạnh đại hoàng tử tức giận quát lớn.

"Ha hả, Hoàng Bá Đao, ngươi đây là nói ai a?" người bị điểm danh liền cười nhạo, "Tội? Ta có tội gì? Ngươi lại dám chỉa kiếm vào ta, đây là không muốn sống nữa hay sao?" một tay ôm tiểu nương tử vào lòng, tay còn lại lấy ra bên hông một cái quạt, miệng cười đắc ý.

"Ngươi...." đại hoàng tử còn muốn nói cái gì, nhưng bị phía sau lão giả kéo lại, liền nén lại cơn giận trong lòng, ánh mắt hung ác nhìn cái kẻ đáng ghét trước mắt, "Đao Vương, vậy ta cũng nói thẳng. Ta muốn ngươi giúp ta lên ngôi hoàng đế, nếu việc thành ta nhất đĩnh sẽ ban cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn, nếu không thì..."

"Thẳng thẳng....ta thích người thẳng thắng a!" tôi đứng dậy vỗ tay, làm cả người trong phòng đều là vẻ mặt khó hiểu, một phút trước còn là cái dầu muối không ăn, ăn nói tùy tiện. Giờ lại vẫn là tùy tiện, bất quá tùy tiện này, có chút không quen, "Bất quá ngươi nhầm, ta không phải là Hoàng Bá Đao, ta cũng không thể giúp ngươi làm vua, đó là đại nghịch bất đạo a! Hơn cả, ngươi còn không phải chỉ là một phi tần sinh hạ với người khác, còn không phải là chính thống hoàng tộc. Ngươi lấy tư cách gì lên làm vua!" thẳng thắn, ta thẳng thắn cho ngươi xem, "Một điều cuối, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh không ban chức vị cho những kẻ tư xưng như các ngươi, ngươi lại dám tự xưng mình là người hoàng tộc. Đây là tội lớn a! Ta lấy thân phận quan ngự xứ, chuyên truy tìm những kẻ biết luật mà vẫn phạm luật như ngươi!

Bắt lấy hắn cho ta! Kẻ nào chống tự, gϊếŧ chết không tha!" Mệnh lệnh vừa ra, từ trong bóng tối xuất hiện ba mươi tên quân phục kiểu quân đội hiện đại xuất hiện. "Đúng rồi ta là Vũ Động, rất vui được làm quen!" nụ cười vô sĩ vẫn hiện diện trên khuôn mặt hắn.

"Ngươi dám lừa ta!" đại hoàng tử tức giận hét lên.

"No no, ta không lừa ngươi, là ngươi tự mình giao nộp. Không thể đổ tội cho ta a!" Vũ Động liên vừa nói vừa cười, né tránh một ám khí bay về phía mình.

"Nương tử, chúng ta tránh xa chỗ này một chút, coi chừng đạn lạt a!" Vũ Động ôm lấy nương tử nhà mình nhảy một phát ra xa. Từ xa nhìn đám người bay vào quần ẩu một trận.

....

TG: "Vũ Động sao lại là ngươi? Hoàng Bá Đao đâu?"

Vũ Động: "Sao sao, ta diễn giỏi không? ta có thể đi làm diễn viên cũng được rồi a!" tươi cười đầy mặt.

Thanh Chí Tuyết: "Ngươi, cái này là của ngươi?" cầm lên miếng ngọc bội hỏi.

"Ngươi nói xem, sao nương tử ngươi muốn lấy Hoàng Bá Đao a, người ta là vương gia a. Người ta dù có lấy ngươi, cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi để ngươi làm thϊếp thôi!" Vũ Động nghiêm mặt.

Thanh Chi Tuyết ngượng ngụng, "ai ai là nương tử của ngươi kia chứ! Ta...chúng ta còn chưa lấy nhau a, nếu phải chọn thì ta chỉ muốn lấy ngươi thôi, không lấy đại ác nhân kia đâu!"

Vũ Động vừa nghe, liền cười da^ʍ.