Chương 17 : Kỹ viện (3)

Nàng từ đầu đến cuối đều là trầm mặt, cuối cùng như nghe được Châu nhi nói ra này đó, về mình nàng mới bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra, "Ta đúng là sinh ra là một cái nữ nhi, nhưng vì nương mà sống đến tận lúc đó, ta luôn sống trong thân phận nam nhân, ngày ngày đọc sách luyện võ công. Gia đình ta là cái thương nhân người, từ đời gia gia đã như vậy, nhưng phụ thân liền là không muốn vứt bỏ đi công danh và lợi lọc, liền mọc ra cái ý nghĩ hoang đường.

Trọng nam khinh nữ, đúng vậy! Cha ta thi nhiều lần cũng không lấy được trang nguyên, liền suy nghĩ để cho con cái mình lên làm, ta có hai người ca ca và một đệ đệ, nhưng đều giống ông nội đều chỉ thích đi con đường thương nhân. Liền bị cha ta tức giận đánh đập, họ liền bỏ trốn chỉ còn lại ta và nương sống với ông, ông ta đổ lỗi lên đầu nương, ngày ngày đánh đập nương ta, ta cũng bị ông ta đánh.

Rồi có một lần, không biết ý nghĩ hoang đường của ông ta từ đâu mà thành, liền chọn cho tôi một vụ hôn nhân. Người mà ông ta chọn lại lớn hơn tôi đến hai mươi tuổi, đáng tuổi cha chú. Mặc kệ mẹ con tôi chống tự thế nào, ông ta vẫn là quyết tâm làm, đến cuối cùng đến ngày đại hôn tôi còn tưởng mình sẽ chết trong tay một lão già. Ai biết, kẻ mà ông ta cho là có thể giúp mình thăng tiến liền chỉ là một kẻ giả mạo.

Hắn lừa ông ta đem tôi đi bán, nương tôi vì hàng ngày bị đánh đều nằm trên giường bệnh, ngay trước ngày xuất giá, bà ấy đưa cho tôi tấm ngọc bội này, nói nếu có cơ duyên hãy...nhưng mà từ khi tôi bị lão già kia bán vào đây thì tôi đã mất hết hi vọng.

Không....là từ khi bị ông ta đem tôi đi bán, thì là đã hết huy vọng rồi. Các ca ca và đệ đệ, đều là một bộ không liên quan đến mình, còn ông nội lại là trọng nam khinh nữ, một lão già cổ hủ."

Nói đến đây, nước mắt thi nhau rơi xuống, không thể nói chuyện của nàng ta rất là hứa hẹn, bất quá cái chính là lý do gì mà lại có người muốn gϊếŧ nàng ta cơ.

Tôi nhìn nàng, đưa qua một chiếc khăn tay, nàng biết tôi muốn hỏi gì, liền chỉ nói, "Còn kẻ kia là ai, thật lòng tôi cũng không biết!" cổ tay nàng bị tôi bắt trụ, một tay khác chạm vào động mạch cổ, khi nàng nói ra câu kia. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào tôi, không một chút trốn tránh, tĩnh mạch cũng cho biết lời nàng nói ra là sự thật. Lúc này, tôi mới thả tay mình ra.

Mặt nàng ngơ ngác nhìn tôi, không biết hành động vừa rồi của tôi là gì. Tôi cũng phát hiện ra bất quá, vẫn là không hiểu đi có lẽ do chỉ có ánh nên đung đưa trong phòng, nên khó lòng phát hiện ra.

Nhìn sang Châu nhi, "Nàng lời nói là thật?"

"Ân, bất quá ta cũng vừa mới điều tra chút cái kia. Hắn là thuộc hạ của tam hoàng tử, nàng ta lúc trước từ chối hắn nên đâm ra giận dữ, liền cho người đến gϊếŧ. Lại nói, hắn cũng là một cái không não người, cũng may là Thư Sinh không đồng tình hắn, nên hắn là bị vứt bỏ đi." Châu nhi ngồi trên ghế, cầm lấy ấm trà rót ra một ly uống lên.

"Điều tra kỹ, nếu không có việc gì dây dưa, vậy xử lý đi. Để hắn chạy nhảy lung tung, có khi lại cắn bậy thì thốn!" tôi lên tiếng, phất tay đuổi người.

Châu nhi vẻ mặt ghét bỏ bộ dáng, xòe tay ra "tiền công a!"

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cầm ra một trăm lượng, "của hắn, ngươi cứ giữ!"

"Hảo!" Châu nhị lập tức đáp ứng, trước khi nhảy ra khỏi phòng, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, nháy mắt rồi nhảy đi mất.

Nhìn không còn người nào trong phòng, tôi mới đóng cửa phòng lại, tiến lại gần nàng nói, "Dù sao thì đêm nay ngươi cũng là của ta, ngày mai ta sẽ mua ngươi về. Với thân phận của ngươi thì rất tiếc chỉ có thể làm thϊếp mà thôi!" tôi không cho nàng chọn lựa, liền tiến gần đến hôn lấy đôi môi mọng nước của nàng, cả cơ thể nàng như là bị nụ hôn này kéo đi ý thức, mất đi sức lực.

Một nụ hôn dài, tay bắt đầu cỡi ra quần áo trên người nàng, ném nó xuống đất. Nàng vì hết hơi mà đánh vào vai tôi vài cái, cảm giác làm nam nhân với nữ nhân vẫn còn mới lạ, nhưng nó như thể là bản năng liền cứ như vậy mà lao vào, cuống tiếu một trận say sưa.

Hôn lên cái cổ trắng nõn, hai tay chạm vào hai khỏa mềm mại kia của nàng, tiếng rên từ cổ họng nàng phát ra, càng nghe càng lưu sướиɠ càng khiến cho dục hỏa trong người như muốn bùm cháy lên.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa thanh, ánh mắt tàn độc cùng cỗ sát ý nồng đậm phát mà ra, "Ai?"

Người bên ngoài cũng vì vậy mà sợ hãi thanh, cả ngươi run lên nhưng vẫn là cố nói ra câu, "Đại nhân, là chủ tử nhà ta mời ngài đến!"

"LĂN!" đang cao hứng lại bị người cấp ngăn lại, liền là không dễ tiêu đi.

"Đại nhân, ta xin lỗi nhưng mà. Chủ tử nhà ta là người ngài không nên chọc vào, ngài tốt hơn là nên đi gặp mặt thì tốt hơn đấy!" tú bà bị la liền tức giận.

Tôi cười nhạt, kiếp trước kiếp này, còn chưa có ai đủ trình độ có thể khiến tôi phải sợ hãi đâu. Nhưng dục hỏa trong người cũng đã lui đi, liền ngồi lên, mặc vào quần áo, "Mau mặc đồ vào, đi theo ta!"

Nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, liền nhanh chóng mặc quần áo lên, cùng tôi đi ra bên ngoài.

TG: Mừng hụt rồi các bạn, lần sau nhất định sẽ có cảnh H, he he he..