Chương 19 : Kẻ ngốc mắng ngựa

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, lại không ngờ lão giả kia là giả bộ đầu hàng, ngay khi vừa tiếp cận đại hoàng tử, liền chộp lấy người, nhún chân muốn rời đi khi, lại bị ám khí từ đâu bay đến, cấm vào ngực, ngã xuống đất.

Mấy con mắt nhìn nhau, ta nhìn xem ngươi ngươi nhìn xem ta, vẫn không đến đáp án, liền như là nghĩ đến cái gì, lại nhìn về phía cặp đôi, tay trong tay kia, vẻ mặt hồ nghi.

Thanh Chi Tuyết nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, trong lòng hoảng hốt, tay liền choàng lên trên Vũ Động, giọng nói động lòng người, mềm mại lại kiều diễm, ướŧ áŧ, "Vũ Động ca, huynh thật là giỏi a!" ánh mắt sùng bái.

Vũ Động ngốc ngốc bộ dáng, trong đội dị nhân hắn là cái có chiến lực thấp nhất, nói hắn giỏi nhất là hóa trang (năng lực biến hình), nói hắn giỏi chạ trốn còn hành đi, nói hắn vừa rồi một phi tiêu ném ra, khiến người mất mạng là nói thế nào cũng không khả năng, lại nói ai ở đây cũng biết hắn không giỏi chiến đấu a.

Nhìn về phía nàng, Vũ Động tựa như nói, không phải ta a. Lại nói đến, xung quanh người cũng biết mỹ nhân đây là muốn trốn tránh trách nhiệm, liền không thèm quan tâm. Dọn dẹp dọn dẹp, thu gom thì thu gom, làm cái gì thì làm cái đó.

Thúy nhi chạy đến, ánh mắt lo lắng, "Vương gia đâu?"

"Khổng biết a!" Vũ Động chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ mình thật sự là không biết a.

Thúy nhi tất nhiên là không tin, cũng biết Vũ Động yếu hơn mình, liền nắm lấy cổ áo hắn kéo lên, lạnh giọng quát, "Vương gia đâu?"

Vũ Động sợ hãi, run bần bật. Thanh Chi Tuyết cũng nhận ra, việc mình biết võ công cũng đã bị lộ liền giúp Vũ Động thoát khỏi ma trảo của Thúy nhi, lạnh lùng nói, "Cô nương, xin hãy bình tĩnh!"

"Ta lừa vương gia chiếm cái kiệu và dàn mỹ nhân, với cả...ta còn lấy cả cái này!" Nói xong, còn cầm lên nhìn thấy Thúy nhi xung lên bộ dáng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn liền vội nói tiếp, "Thúy nhi tỉ, người đứng lo a, ta còn đưa cho vương gia bản đồ đâu. Còn có, còn có vài ảnh vệ đi theo bảo vệ đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra, vả lại ngài ấy mạnh như vậy, thật sự xảy ra....ngặc cũng là người khác xảy ra chuyện a!"

Châu nhi vừa lúc xong việc đi qua, nghe vậy, bồi một câu "Vương gia có biết đọc bản đồ đâu! Với cả, nếu ngựa mà không chịu đi, tốc độ của ngài ấy dù có trăm cái ảnh vệ cũng là không thể đuổi kịp.

Thúy nhi nghe xong lúc đầu, trong lòng cũng là yên tâm phần nào. Cho đến khi nghe Châu nhi nói, sắc mặt vừa mới khoảng lại đây, liền trở nên tái mét, ánh mắt căm hận nhìn Vũ Động. Vũ Động lúc này mới nhớ ra, đội trưởng đúng là cái kẻ mù đường số một. Chỉ là đi ra ngoài mua cái ổ bánh mì thịt, cách vài ngôi nhà, và rẻ qua một con đường, còn có thể đi lạc. (Là bị người bắt cóc đi được không? vả lại xa thí mồ, gần cái con khỉ!)

Ngay lúc này, người bị mọi người nhắc đến, đang mắng chán chê con ngựa, "Con ngựa đáng chết nhà ngươi, ngươi có đi hay là không thì bảo, có tin ta gϊếŧ ngươi không? người nhìn ta như vậy, là ý gì? Muốn ăn đòn phải không?..." càng mắng càng hăng, mặc kệ xung quanh người ngươi nhìn, ta nhìn. Ai cũng nhìn, còn quay lại xung quanh, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Người trong cuộc, lại không một chút nào quan tâm đến. Vả lại đây là lấn thứ mười tôi đổi ngựa rồi, còn nào cũng như con nào, đi được một khúc lại dừng lại, nhất quyết không chịu cử động bị tôi mắng thế nào, cũng là một bộ ta mệt không muốn đi, mang thức ăn ngon và rượu ngon lên cho ta.

"Tiểu thư, ngươi mau ra đây nhìn xem. Cái này thật là hôi hài đi!" một tiểu nha đầu vừa đi ra ngoài xem, lý do gì mà phía trước lại đông như vậy, vừa hỏi liền biết liền chạy về kể lại cho tiểu thư nhà mình.

"Chuyện gì? Tiểu Đào, nếu là đường này không thông, chúng ta đi đường khác đi!" vị nữ tử ngồi trên xe, nghe tiểu Đào gọi mình, thì liền mở miệng hỏi, ánh nhìn ôm nhu.

"Tiểu thư, ở phía trước có một kẻ ngốc đang mắng con ngựa của hắn. Là do con ngựa không chịu đi, nên hắn đang nổi giận, mắng nó trên đường đâu!" Tiểu Đào, cũng đã quen thái độ lạnh như băng của tiểu thư nhà mình, liền vội mở miệng nói.

"Có chuyện này?" vị cô nương ngồi trong kiệu nghe xong cũng là ngạc nhiên vô cùng. Trong lòng cũng là hiếu kỳ, nhưng nhớ đến nếu không về nhanh mấy cái đó người lại lần nữa lại nổi lên. Trong lòng là có tò mò, nhưng là cũng không muốn chậm trễ chính mình, liền phân phó xa phu, đi con đường khác.

"Tiểu thư, đây là con đường duy nhất có thể về phủ, nếu là đi đường vòng mà nói sẽ tốn nhiều thời gian hơn." Xa phu nói.

"vậy, xa phu. Ngươi đi đường vòng trở về đi, ta và Đào nhi đi bộ về trước." tiểu thư phân phó.

Xa phu đáp ứng, chờ tiểu thư xuống xe sau, mới quay xe đánh ngựa rời đi.

"Ta hỏi ngươi, có chịu đi hay không?" tôi hảo cảm thấy bực a, chẳng lẽ mấy con ngựa này có thù oán gì với mình, một con hai con đều là giống nhau. Mà khoan, là cùng một mình nó a, đi được có mười dặm đường, liền đứng cứng ngắc nói gì cũng không đi.

TG tiểu kịch trường:

Hoàng Bá Đao: "tao nói mày có chịu đi hay không?"

Con ngựa: "không đi, ta muốn ăn ăn ngon a, còn muốn uống rượu ngon nữa. Ngươi không mang lên cho ta, ta sẽ không đi!"

Hoàng Bá Đao: "...."

Tg: "...."