Chương 16 : Kỹ viện (2)

"Ngươi đây là cố ý!" hắn hét ầm lên.

"Thì thế nào! Ta thích a!" tôi vừa nói xong, đám công tử bột đứng gần tôi liền sợ hãi mà tránh ra xa, ai cũng nhìn tôi như thể nhìn thấy kẻ điên.

"Ngươi....khốn kiếp! Các ngươi còn đang làm cái gì vậy? Đánh chết nó cho ta!" tên béo nổi khùng lên, khuôn mặt cũng vì tức giận mà hóa đỏ.

"Ôi trời! Hóa ra ngươi đúng như ta nói, cũng biết mình không có tiền liền dũng vũ lực, hảo đáng sợ nha!" tôi vẫn tiếp tục chọc hắn, không phải vì tôi à nói thẳng ra là trông hắn như quá bóng vậy, tôi thật sự muốn xem hắn sau khi bị tôi đá có lăn đi không? Chắc là sẽ thú vị lắm!

Đám người bên tên béo xuống lầu, bao quanh lấy tôi, nhưng tôi vẫn một bộ không đáng kể. "Dừng lại! Dừng lại! Các vị đại nhân a, các người không thể đánh nhau ở đây được, làm ơn dừng lại đi!"

Tên người hầu gần tên béo, kéo hạ hắn, nói gì đó vào tai hắn. Mà tôi nghe loáng thoáng được rằng, "Thiếu gia, đây là sản nghiệp của đại hoàng tử, chúng ta không nên gây chuyện ở đây!" có vẻ như là tôi đã nghe rõ vô cùng.

Sau đó, ai làm gì thì tiếp tục làm, vui chơi tiếp tục vui chơi, chân tôi vừa tính rời đi, thì bị tú bá cấp túng lại, bà ta nhìn tôi một hồi, tôi cũng nhìn vào mắt bà ta, một lát sau, "A, đúng rồi! Xin lỗi! ta quên mất!" mặt bà như thể ăn phải ruồi bọ vậy, miệng méo xệch đi.

"Vậy bây giờ ngài đã nhớ lại!" tú bà xòe tay về phía tôi, tôi lần này lại quên mất mình đã trả bao nhiêu, liền vội hỏi, "Bao nhiêu ấy nhỉ?" rồi lại nhớ ra, khi nhìn thấy nét mặt bà ta đã không còn kiên nhẫn được nữa. Thấy tiền đến tay, bà ta liền đẩy tôi vào một căn phòng, bên trong căn phòng không thề có mùi nồng nặc như bên dưới, ở đây có một mùi hương nhẹ dịu, bất quá, tôi cũng không thuộc dạng nữ tính nên mùi này là gì cũng mặc kệ.

Đi vào trong phòng, cánh cửa bị tú bà mạnh mẽ đóng lại, hảo bà ta cũng không thuộc trường phái kiên nhẫn. Đi sâu vào trong, nhìn thấy một vị cô nương đã ở đó, có điều trang phục trên người mỏng hơn lúc nãy, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy rõ từng lớp da thịt của nàng, khi ẩn khi hiện lên. Nhưng..."Ngươi là ai? Kỹ nữ cũng được dạy chiến đấu à?" một cỗ mùi sát khí ẩn trong mùi hương này, mùi sắt thép lởn vởn quanh nàng ta.

Nàng ta không trả lời tôi, đi lại gần mới phát hiện không đúng. Không phải vị cô nương đó phát ra hai cỗ mùi hương không hợp với lúc ban đầu khi tôi nhìn thấy từ xa. Bởi lẽ, bên cạnh nàng xuất hiện một tên mặt đồ đen, hắn mới là kẻ gây ra mùi đó.

Hắn nhìn thấy tôi liền nói, "Không phải chuyện của ngươi! Cút Đi!"

"Nhưng ta trả tiền mua nàng ta a!" tôi không vui nói, "Ăn hϊếp một người tay không tất sắc, đó điều nam nhân nên làm hay sao?"

"Muốn chết!" hắn dùng một cách gì đó, tôi không cho rằng hắn có dị năng a, bất quá dù là cái gì. Thì tôi đoán đó là khinh công, nơi đây không có người tu tiên a, cho nên chỉ có thể là khinh công mà thôi!

Hắn cầm một con dao theo hướng vào trong, chém ngang về phía cổ tôi, tôi không những không né tránh, mà còn đỡ một đao của hắn. Con dao vừa chạm vào cổ tôi, vang lên tiếng kim loại va đập vào nhau. Hắn khựng lại, bất ngờ, liền nhanh chóng xoay người đá tôi, lại bị tôi nắm lấy chân của hắn, một tay nắm chân tay còn lại dùng khủy tay đập xuống chân hắn, một tiếng xương gãy vang lên thanh thúy. Nhưng lại bị tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài cấp ngăn chặn lại, hắn bị gãy chân, khiến cho động tác tiếp theo của hắn, bị chậm đi trong thấy.

Tôi một cái chớp nhoáng, xuất hiện sau lưng hắn, vỗ nhẹ vào vai hắn, nhưng lực đạo cũng không thề nhẹ chút nào, "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?" tôi thỏ thẻ vào tai hắn.

Không nghe thấy tiếng trả lời, mà đáp lại tôi là một cỗ mùi máu tanh quen thuộc, sờ vào động mạch cổ, phát hiện hết khí, liền nắm lấy hắn, ném ra bên ngoài. Bên ngoài có thuộc hạ của tôi căn giữ, thấy tôi ném người ra, liền bắt lấy mang đi.

Lúc này, tôi nhìn Hoa Phượng cô nương đang nhìn tôi cảnh giác, trong phòng trên bàn có một cây nến, ngọn lửa vẫn cháy rực. Nhìn vào nàng, phát hiện dưới giường có một nửa tấm lệnh bài, liền cúi xuống nhặt lên.

"Đó là của tôi, vị đại nhân này, có thể trả nó cho tôi được không?" nàng nhìn thấy tôi nhặt lấy đồ của mình, liền bất giác hơi nặng lời lên, sau lại phát hiện mình không đúng liền sửa lại khẩu.

"Đợi chút!" tôi không nhìn nàng, mà nhìn vào tấm lệnh bài, nó nhìn khá giống một trong hai tấm ngọc, mà Hoàng gia gia đưa cho tôi. Từ trong lòng ngực lấy ra, nhưng thực chất là trong không gian, cầm lấy mỗi bên miếng ngọc bội, thử gắn nó vào nhau. Đúng là nó, là cùng một cặp, tôi nhìn nàng, nàng từ lúc nãy đã nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, nên nhìn thấy hết thảy.

Cả hai đồng thời lên tiếng, "Đây là của ngươi?"

Bất giác, tôi và nàng đều nhận ra thật đúng là trùng hợp, tôi ngồi xuống giường, "Ta nghe gia gia nói, ông có một người bạn, nhưng ta còn chưa kịp đến, đã nhìn thấy người cần tìm ở đây, ngươi thật sự là chủ nhân của miếng ngọc bội này?"

"Đây thật sự là của ta, nếu ngươi thật sự là người mà gia gia nói, vậy ngươi cũng thấy rồi. Ta đã bị dơ bẩn, ngươi cũng nên tìm người khác đi!" nàng cũng không nhìn vào tôi, thân thể hơi run lên.

"Tại sao tên kia lại muốn gϊếŧ ngươi!" tôi không quan tâm lý do, chỉ là muốn biết chân thật nàng là người như thế nào. Lúc này, Châu nhi xuất hiện bên cạnh tôi.