Chương 12 : Vương gia ! Ngài thật giỏi

"Tốt, vậy ta....trẫm cũng muốn xem một chút, Đao vương muốn cho trẫm xem cái gì?" tiểu hoàng thượng từ tay La công công mang lên trên, mở ra vừa xem, vẻ mặt trẻ con càng xem càng đen lên như là mặt than. Hai tay nắm bản tấu chương, nghiến răng mà ra, "GIỎI....THẬT LÀ GIỎI!"

Tức giận đến mức, ném bản tấu chương xuống mặt đất, trước mặt bá quan văn võ. Tất cả đều hai mắt nhìn nhau, mộng bức không thôi, lại có người nhìn về phía tôi lại chỉ nhận dáng vẻ tỉnh bơ như chuyện này không liên quan đến mình.

Mộc tướng quân đứng gần nhất, nhặt lấy bản tấu trương xem lên, càng xem dường như là không thể tin vào mắt mình, nuốt lấy một ngụm nước miếng. Nhìn thấy cha nhìn mình, ánh mắt liền nhìn sang tôi, chỉ thấy được nụ cười như có như không, liền biết đây là sự thật.

Chuyền bản tấu chương ra cho người khác xem, ngay khi cả mọi người đều đã xem xong. Chỉ có ba người được nêu bên trong bản tấu chương, là run rẩy lên, sợ hãi quỳ xuống dập đầu, liên tục nói, "Điện hạ, hạ quan vô tội, điện hạ. Hạ quan thật sự vô tội!"

"Điện hạ, ngoài bản này ra, ta còn có vài bằng chứng khác. Nếu các vị quan đây nói mình vô tội, thì ta cũng không ngại mang lên tất cả bắng chứng chứng minh, lời mình nói là sự thật!" tôi vỗ tay vài cái, từ bên ngoài có vài tên lính, mang theo hai cái rương vào trong, đặt xuống đất. Tôi đi đến cái rương đầu tiên, dùng chân đá cái nắp lên. Rương đầu tiên là chứa sổ sách, đầy một rương được sắp xếp ngăn nắp đặt ở bên trong.

"Điện hạ người xem!" tôi nhìn tiểu hoàng thượng hạ giá đi xuống dưới, cầm lên từng cuốn sổ cầm lấy mà xem. Càng xem càng khí, càng khí càng là không thể nói ra được cái gì, liền cứ vậy tuổi nhỏ khí cực mà suýt chút nữa ngất xỉu.

Cũng may Thư Sinh xuất hiện kịp thời, hắn hiện tại là mang danh Thái sư, vì vậy hắn xuất hiện ở đó, cũng là không ai dám nói gì.

"Còn không mau, đi gọi thái y đến đưa hoàng thượng vào trong nghỉ ngơi!" tôi lên tiếng phân phó.

"Trẫm không sao! Đao vương, trẫm cho phép ngươi, có quyền lên tiếng ra mặt thay trẫm cho đến khi trẫm có thể tự mình làm việc mới thôi! Việc này, hoàng thúc ngài đến quản đi, còn nữa sau này gặp vua cũng miễn quỳ, trẫm hôm nay cảm thấy mệt, bãi triều!" tiểu hoàng thượng cố chống cự mà bước chân rời đi. Công công hô lên, "Bãi triều!".

Các quan thần quỳ xuống, ngoại trừ tôi, "Cung tiễn bệ hạ!"

Nhân vật chính đã rời đi, thừa tướng cũng biết lần này hắn cũng là mất đi quân chủ lực, bằng chứng gì đều có lấy ra tới, hắn muốn giúp thuộc hạ cũng là lực bất tâm tình bất nguyện, nhưng lời nói cũng là cần nói ra, "Đao vương, bọn họ về tình có lẽ đã làm việc không nên làm, nhưng họ cũng đã ra sức vì nước vì dân mà phục vụ, không có công lao cũng có khổ lao. Ngài có thể giảm nhẹ tội cho họ, có được không?"

"Ngài nói đúng, thừa tướng a! Bất quá, cứ chiếu theo ngài nói đi." không để thừa tướng vui mừng lâu, thì câu tiếp theo của tôi đã cấp chấn hắn, "vì vậy, ba người họ bị cắt chức, của cải trong nhà, ngoại trừ mỗi người đều có thôn trang, ta cũng không tuyệt tình đến mức cái này cũng lấy. Bất quá, vẫn là chỉ có thể để lại cho họ mỗi người một cái trang viện mà thôi. Đừng lo, ta cũng sẽ không vì ngài hại quân mình mà làm việc thiếu đạo đức được. Ngài nói ta nói có đúng không?

Ngoại trừ thôn trang ta chọn cho họ ra, thì những thứ của cải của họ sẽ đưa vào quốc khố. Việc này, ta cũng nghĩ đến người thích hợp rồi, ta sẽ để Quân sư làm việc này, hắn giỏi mấy cái này lắm, sẽ không lấy thiếu hay dư chút nào, ngài cũng đừng lo lắng a.

Cả việc, con trai của họ thì....vẫn là không nên làm quan thì hơn, nam nhân sẽ đi làm lao dịch ba năm, nữ nhân thì....thôi khỏi đi! Thừa tướng gia, ngài xem ta xử trí như vậy, hảo sao?"

Ngươi đều là tính toán tất thảy mọi thứ rồi, còn muốn ta nói cái gì đây. Hỗn đản! Vương gia ngài giỏi lắm! Ta nhất định sẽ không cho qua chuyện này đơn giản như vậy đâu! "Hảo!" hắn nghiến răng mà trả lời.

"Hảo là tốt, hảo là tốt! Mộc tướng quân, vậy làm phiền ngài cũng với Quân sư và Hàn tướng quân đi đến từng nơi, kiểm toán cẩn thận một chút, làm xong thì một bảng đưa qua cho ta, còn bảng còn lại đưa đến hoàng thượng. Vậy còn việc gì cần làm nữa không?" phân phó xong đâu đó, mỉm cười nhìn hai bên. Đều là một bộ lắc đầu, liền vui vẻ " vậy tốt rồi, có thể tan a! Tạm biệt các vị!"

Quân sư vui vẻ chạy đi cùng với hai vị tướng quân, nhờ có hai người này trấn áp, nên cả ba phủ của ba vị quan lại đều là không thể muốn trộm lấy gì ra thì trộm được, chỉ có thể mắt nhìn những gia tài nhà mình, bị đưa đi. Trong lòng thì thầm mắng chửi tôi mấy chục lần, tất nhiên việc này đó, tôi cũng không quan tâm đến làm gì.

Hiện tại, tôi đang bị chỉ kiếm vào người, lúc trở về trên đường nhặt được một vị nữ tử, cả người đều là máu, vết thương quá nặng, người thì hôn mê bất tỉnh. Liền động lòng chắc ẩn, mang nàng về dinh, ta là vì muốn chữa thương thôi, không phải muốn làm gì đâu. (Cố chống chế!)