Chương 13: Tìm ra đến cửa

"Vương gia, mừng ngài về!" Thúy nhi đang đứng trước cổng nhìn thấy tôi xuống xe, liền cúi đầu lên tiếng.

"Lại đợi, Thúy nhi tỉ, có phải rảnh quá không?" Tôi chỉ là cảm thấy, không còn việc gì là hay sao, mà đứng ở đây đợi tôi làm gì, nhìn thấy Thúy nhi ủ rũ, cũng nhận ra mình lỡ nói nặng lời, liền ho khan vài tiếng, "nếu rảnh thì mang người trong xe vào phòng đi, ta thấy nàng ta ngất trên đường nên mới đem về!"

"Vâng, thiếu gia! Thiếu gia..." Thúy nhi nói.

"Có chuyện gì?" tôi cảm thấy khắc mắc, Thúy nhi tỉ hôm nay là làm sao vậy.

"Ngài có khách, là bên nhà ngoại ngài đến! Họ đang đợi ngài trong phòng khách!" Thúy nhi trả lời.

"Lần sau họ đến, mà không gửi thư trước thì không cần quản đâu!" tôi đi vào trong, để lại một câu nói lạnh băng, vừa tiến vào đại sảnh liền đã nghe thấy tiếng một phụ nhân đang chửi đổng bên trong.

Càng nghe càng cảm thấy khó chịu bực bội lên, trong nhà tôi chỉ có gia gia vài ngày trước là vừa cứu được một mạng trở về, do cơ thể bị thương quá nặng, mà phải nằm trên giường. Phụ thân thì bị kẻ gian hãm hại đi đời nhà ma, còn nương của tôi có một cái hảo cực phẩm thích chiếm tiện nghi nhà ngoại, cũng là vì họ mà bà chết, nhưng phần lớn là vì sau khi sinh đệ đệ mới mất. Đệ đệ năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tôi thì là mười tám tuổi, đệ đệ thì thích buôn bán hơn là làm quan. Nhưng mấy năm trước, trong khi mang hàng hóa đi thì trên đường gặp nạn, sóng to gió lớn mà khiến cho đệ ấy chết không thấy xác.

Tôi là không muốn gặp cái này cực phẩm, nhưng cũng muốn làm luôn một trận cho xong, liền đi vào trong. Thấy một phụ nhân la lối om sòm, một tên nam tử thì hết sờ cái này đến sờ cái khác, lại vài người khác thì nhét được bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu vào trong túi mình.

"Người đâu!" tôi lạnh giọng quát, làm đám người trong phòng sợ hãi. Nhìn thấy là tôi, một phụ nhân lớn tiếng trách mắng.

"Ngươi cái này sao chổi, còn chưa chết đi! Nhìn thấy ta còn không mau quỳ xuống lạy, còn muốn ta đến tận nơi hay sao..."lời nói tiếp theo càng ngày càng cay độc.

Đám nô tài vừa nghe tiếng tôi liền chạy đến, hóa ra họ là núp ở một chỗ gần đó. Chỉ chờ đến khi đám người hỗn đản này dám ra tay với thiếu gia, thì sẽ vung gậy đánh bọn chúng một trận, dù cho có bị thiếu gia trách mắng cũng là muốn bảo vệ a.

"Vương gia!" đám nô tài quỳ xuống.

"Bắt trói lấy chúng cho ta!" tôi hạ lệnh.

"Cái gì? Ngươi không thể bắt ta a, ta là ngươi nãi nãi a!" bà lão đó hét ầm lên, "ngươi đây là bất hiếu, a...ta sao lại số khổ thế này, có đứa cháu trai như ngươi, không coi nãi nãi mình ra gì, còn ức hϊếp lên chúng ta a."

"IM MỒM!" tức giận liền hét lên, bọn họ bị dọa cho giật mình, ngay sau đó lại la hét ầm ĩ. Tôi liền ra lệnh, "Đem bọn chúng ra ngoài đánh ba mươi trượng mỗi người, sau đó đem đến cho quan phủ. Trung Dũng đi theo ta vào thư phòng!" nhìn đám người bị kéo đi, còn dám mở miệng lăng nhục tôi, càng không thể tha thứ được. Liền đi nhanh tiến vào thư phòng, lấy ra một tờ giấy, cùng cây viết, chữ viết đều thập phần cứng nhắc, nhưng cái chính là nó không thề thô cụt, mà là thập phần khiến người nhìn vào cũng biết người viết trong lòng cảm xúc khi viết ra là như thế nào.

Nương của tôi chỉ là một nô tì, bị bán vào trong phủ, cha tôi lúc đó chỉ là một cái quan huyện nhỏ bé. Sau lại, giúp tiên đế lên ngôi vua, mà được hưởng đặc ân ban cho chức Vương gia, và vài thứ khác. Khi đó, ông đã trở thành vương gia, cưới hai người vợ lại là không có con, trong một lần qua đêm với mẫu thân mà sinh ra tôi. Ông sau khi chết, thì lúc đó hai người vợ của ông là không đồng ý cho tôi lên làm chủ nhân nơi này, cũng may gia gia là cái lão bất tử liền lên tiếng, tiếng vừa ra liền làm trấn định toàn tục.

Mà đại nương cũng sau ba tháng tướng công chết, sinh hạ một người con trai, liền muốn lấy lại địa vị cho con trai mình, lại không biết vì điều này khiến con trai bà gặp nguy. Nhưng đệ đệ cùng cha khác mẹ, lại cũng là người thông minh, liền chuyển qua làm thương nhân, cũng không may mà mất mạng trong lưỡi kiếm của kẻ thù hại cha. Đại nương cũng vì là mất trượng phu, lại mất đi con trai liền bệnh nặng, sau lại qua đời. Mẫu thân cũng vì vậy mà cảm thấy là mình đến cái này gia, liền khiến cho nhà này người chết, người mất tích, liền cũng vì một phần nghe theo lời nói bên ngoại mà cấp tự vẫn chết đi!

Gia gia, sau đó vì không nghe lời hoàng thượng, đưa ra lệnh bài liền cứ như vậy bị hoàng thượng cho người bắt cóc, không ai nghĩ rằng lệnh bài có thể điều hơn một nửa quân lính, lại nằm trong tay tôi, một đứa trẻ con. Sau khi gia gia cũng biến mất, vì thèm muốn tình thân mà để nhà ngoại người đến tận bên trong tác oai, tác quái, liền cứ như vậy mà để yên.

Sau này, có thành công liền nuôi thế lực cho chính mình, với ngoại nhân có thể nhẫn tâm, nhưng là bên trong vẫn là muốn một cái gia đình, liền cứ như vậy mà nhẫn, đến phiên tôi xuất hiện thì cũng không muốn ngu ngốc như nguyên chủ, có được thuộc hạ tận tâm. Lại cứ liên tục xa vào vũng bùn, mãi cũng không muốn vì mình mà thoát ra.