Chương 11 : Ngươi...

Trước khi vị thừa tướng định nói lên điều gì ngoài chữ, "Ngươi....ngươi..." thì hoàng thượng đã lên tiếng, "Hảo! Nếu đã đến cả rồi, có việc thì tâu lên, không khi bãi triều!"

"Bẩm điện hạ, vi thần có chuyện muốn tâu, vùng phía nam đang mất mùa hạn hán, thần kính xin bệ hạ giúp đỡ bá tánh khỏi nạn đói!" một tên từ phía Thừa Tướng đi ra, mở lời đầu tiên.

"Có việc này?" hoàng thượng lên tiếng hỏi.

"Là!"

"Bao lâu rồi?" hoàng thượng lại lần nữa lên tiếng.

"Đã qua ba tháng rồi ạ!"

"Ba tháng! Vậy mà còn chưa thông báo lên! Quan huyện nơi đó là đang làm cái gì?" thấy điện hạ bối rối, tôi lúc này mới nóng lên mà hỏi đến.

"Vương gia, lúc đó tiên đế còn tại, chúng ta cũng đã thông báo. Nhưng tiên đế nói rằng, là quân lính cần lương thực mà trong kho của hoàng tộc cũng chỉ có thể cung cấp cho một bên, vì lẽ đó cho nên!"

"Ha hả, lương thực chỉ đủ cung cấp cho một bên, ý của ngươi là chúng ta lên chiến trường không phải vì đất nước mà chiến đấu, mà là vì tư lợi cho bản thân. Trong khi người dân thì đói khác, thì những binh lính trên chiến trường là ăn no nằm dài, không làm gì cả, đúng không?"

Bị nói á khẩu, liền lên tiếng phản bác, "Vương gia, ta chưa từng nói như vậy?"

"Đúng, ngươi chưa nói ra, mà là ý nghĩa trong cách nói của ngươi đã chứng thực. Ta hỏi ngươi, lương thực trong quốc khố là loại gì, là sâu mọt cũng có thể ăn đúng chứ? Ngươi có biết chúng ta trên chiến trường, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Nếu không phải vì có kẻ tư lợi việc riêng, đem hai thành trì của đất nước đem làm giao dịch cho người khác, thần dân của đất nước bị biến thành món đồ chơi, bị người nước khác thi dễ, sống như thế nào không?" tôi nhìn hắn, lại quét mắt ra xung quanh, bên tể tướng nghe thấy lời nói của tôi, thì không khỏi xùy xào bàn tán, còn bên thừa tướng thì có người chột dạ, lùi ra phía sau, có người run rẩy lên, có người sắc mặt tái mét, "Ta không cho rằng, đất nước thiếu lương thực, bởi vì sau ư? Đáng lẽ trên chiến trường, binh lính không thể tạo ra lương, chúng ta đợi một tháng hai tháng, cả nửa năm mới có một lần lương thực chuyển đến..."

"Cái đó còn không quan trọng, quan trọng nhất là gì? Những kẻ chuyển lương đến, lần đầu thì nói trên đường gặp cướp, cướp mất lương thực vì vậy không có lương, nhưng trên người chúng không một ai bị thương nặng cả, đây là vì sao? Lần thứ hai còn tệ hơn, lương thực chuyển đến đều mốc meo, chó còn không thể ăn chứ đừng nói người, đây không phải thức ăn cho người, các người coi chiến trường là gì? Trò chơi của các người à? chúng ta có bao nhiêu người, mười vạn quân a, lúc chúng ta rời đi, các ngươi nói thế nào? Cái gì mà lương thực đi theo chúng ta, sẽ rất bất tiện còn nói có thể làm chậm trễ hành quân, chúng ta cuối cùng là tin tưởng các ngươi sẽ đưa lương thực đến đúng hẹn. Chúng ta đã chờ, những binh sĩ đã chết trên chiến trường, các ngươi nói như thế nào với bọn họ?" ánh mắt tôi nhìn họ như phát ra sự căm thù.

"Vương gia, ngài cũng không thể nói như vậy? Chúng ta biết ngài ở trên chiến trường cũng không dễ dàng gì? chúng ta cũng có cái khó của mình! Việc gì đã qua thì nên cho qua, việc trước mắt nên là lo cho người dân phía nam thì hơn!" thừa tướng đứng ra không nhanh không chậm nói.

"Thừa tướng nói chí phải, vương gia cố nén đau thương!"

Bên thừa tướng gia lên tiếng đồng tình, họ cũng là sợ tôi nói ra cái gì thiên kinh động địa, không phải là càng dễ chết hơn sau.

Nhưng bên tể tưởng một phần là đồng tình, phần còn lại cũng không muốn ủng hộ cách nói của tôi, liền cũng hùa theo. Tôi cũng không phải là cái bám dai người, chỉ là lời này nói ra, cũng là khiến cho tôi cảnh tỉnh, đám người này, cần thiết phải diệt trừ!

"Điện hạ, quốc hố hiện tại cũng trống rỗng, không thể lấy ra cái gì, giúp dân chúng. Thần kiến nghị bệ hạ, nên mau chóng đưa ra đối sách!" tể tướng cũng không ủng hộ nữ đế, vì vậy đây là muốn làm khó.

Tất nhiên tôi sẽ không để chuyện này xảy ra, liền lên tiếng, "Điện hạ, thần vừa mới tìm thấy vài điều thú vị, khẩn mong điện hạ xem trước một chút, rồi xử lý chuyện này sau!"

"Vương gia, ngài nói vậy là không đúng rồi! Đây là việc quốc gia đại sự, sau có thể xếp sau những truyện không trọng yếu được. Điện hạ vẫn là nên quan tâm chuyện chính thì hơn!" tế tướng lên tiếng có ý trách cứ, tôi mỉm cười nhìn ông, rồi lại nhìn đến Mộc tướng quân.

Cha của ông ta là Thượng Thư, cũng nghe từ con trai mình nói về vị vương gia này, nhưng cũng là không ủng hộ nữ đế, liền cũng không lên tiếng, không ủng hộ hay giúp đỡ gì tôi. Tôi nhìn họ cười lạnh, bất quá con trai ông ta dù sao mấy năm nay trên chiến trường, cũng là biết ích nhiều về tôi, liền muốn bước ra nói giúp tôi, lại bị cha hắn ngăn cản.

Cuối cùng vẫn là bước ra, "Điện hạ, vi thần cũng nghĩ vương gia sẽ không vì việc không quan trọng, làm chậm trễ việc nước, vi thần mong điện hạ xem qua!"

Hàn tướng quân, cũng bước ra, cùng với đó là vài vị quan lại khác, "xin điện hạ xem qua!"

"Vương gia, ngài đúng là biết cách kéo bè kéo phái nhỉ?" Thừa tướng trêu chọc.

"Thừa tướng, ta cũng không tài giỏi như ngài, nhưng ít nhất bên ta cũng là vì dân phục vụ. Không thể vì mình trên cao, mà coi thường người khác, ngài thấy ta nói có đúng không?" tôi lại lần nữa nói làm ông ta ngậm miệng.

TG: Cầu được ủng hộ, cầu được nhớ thương, nhớ vote sao ủng hộ bộ truyện này của mình nhé!