Chương 10 : Liên thanh

"Sếp, ngài nói một chút xem, tôi sẽ nhận công việc gì?" Quân Sư lên tiếng hỏi.

"Công việc của ngươi cũng đơn giản thôi, nói chung là làm màu là nhiều nhất!" tôi cười với hắn, lại thấy hắn bất giác lùi lại, nụ cười cũng vì vậy mà nhanh chóng biến mất, "ngươi sẽ làm..."

"Đại nhân, sao ngài có thể, ta biết mình không phải là kẻ thông minh nhất trong nhóm, nhưng ngài cũng không cần dùng cách này hạ nhục ta a. Làm gì không làm, lại đi làm thú cưng cho người ta dẫm đạp chứ!" Quân Sư khóc ròng, liên thanh mà nói.

Tôi chớp chớp mắt, không biết nên nói cái gì, thấy hắn càng nói càng quá. Tức giận công tâm, liền một phách vào ót hắn, cho đỡ giận, "ngươi câm miệng cho ta, biết mình ngu lại còn hay nói! Ta hỏi ngươi, dị năng của ngươi là gì?"

Bị đánh đau, liền câm nín, mếu máo nhìn tôi, lại nhận được đôi mắt đáng sợ, liền lập tức ngậm miệng lại, lấp bấp nói, "Là...là tôi có thể đọc được suy nghĩ của người khác!" hắn như nhận ra cái gì, liền vội hỏi, "Ý của ngài là muốn ta làm Thái phó, của hoàng thượng!" đây cũng là một công việc a, nhưng cũng đâu có phải là công việc nhàn hạ gì, biết ngay là đại nhân suy nghĩ xấu mà.

Nghe hắn nói xong, tôi mới vỡ lỡ một chuyện, "ây, ta quên mất có chức quan này! Hay ngươi làm luôn đi, rất phù hợp a!"

"Đại nhân, ngài thật xấu!" Quân sư muốn khóc, lại không dám khóc, chỉ có thể khóc trong lòng.

"ngươi có tin, ta ném ngươi vào thùng rác không hả? Làm trò gì vậy?" nhìn hắn mà tôi thấy tởm vô cùng, cố nén phun ra thức ăn sáng nay vừa ăn, ánh mắt vẫn là nhìn hắn ghét bỏ.

Cuối cùng, đến khi đi đến đại điện, cô vẫn là sắp xếp hắn vào một vị trí bên cạnh mình, vì là đến sớm nên trong đại điện chỉ có vài vì quan ở đó mà thôi. Tôi để ý thấy, có vài vị quan thích chơi trò ám toán người, cùng với hai vị quan liêm minh, chính công vô tư, đứng bên trái đối diện họ. Họ vừa nhìn thấy, tôi đi vào đều hướng về phía tôi mà nhìn. Hai trận trượng, làm tôi chịu thua không biết nên đứng về phía nào. Nhìn bên phải, đã thấy Thừa Tướng đại nhân, nhìn thấy tôi liền đi lại gần, một bộ cao cao tại thượng nhìn xuống, thập phần chán ghét gì đâu.

"Ồ, hóa ra là Đao Vương a! ta vừa nhận được tin ngài vừa trở về tối qua, vậy mà sáng nay đã chăm chỉ đến mức ở nơi này rồi! Thật là chăm chỉ đâu, ta cũng phải công nhận đấy!" một tên đi bên cạnh Thừa Tướng thừa cơ hội nói móc tôi, nhưng thập phần ấu trĩ.

"Không dám, bất quá ta muốn biết. Thừa tướng, ta không nghĩ đến việc, ngài không giỏi dạy dỗ chó nhà mình cẩn thận, kẻo nó chạy ra đường cắn bậy, bị người ta đánh thì cũng sẽ làm ngài mất mặt đi! Hảo hảo dạy nó một chút!" tôi vỗ tay mình lên vai ông ta, thừa cơ hội đó dùng kim độc. Nhanh đến mức, ông ta không nhận ra cái gì.

"Ngươi....ngươi gọi ai là chó hả?" tên kia lại tức giận lên, sủa không ngừng.

"Ai trả lời, thì là ngươi đó!" tôi nhìn hắn cười nói, "Thừa tướng, ngài thấy ta nói đúng chứ?"

Nắm chặt tay thành nắm đấm, giấu trong ống tay áo, có vẻ đa tức giận rồi, nhưng lại vẫn có nhẫn nhịn, "Tốt tốt tốt! Hoàng Bá Đao cánh cứng rồi nhỉ? Ta có thể đưa ngươi lên vị trí này, thì cũng có thể đưa ngươi xuống. Ngươi có muốn biết, cha mẹ ruột của ngươi là ai không?"

"Cần thiết?" tôi cười nhạt, "Ta còn tưởng Thừa tướng đại nhân còn có chiêu trò nào khác, không ngờ cũng chỉ bắt chước mấy đứa trẻ con mà thôi, ăn không được thì đạp đổ, mà đổ còn không xong, bị người cắn ngược lại. Đau hay không đau?"

"Ngươi...." Thừa tướng muốn nói gì thêm, nhìn thấy các quan đại thần đều tựa về nơi này một khối, lại nghe công công hô lên, "Hoàng thượng giá lâm!"

"Kim hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" triều thần quỳ xuống hô vang lên, chỉ có tôi độc nhất không quỳ.

Thừa tướng phát hiện thì liền dùng cách này làm khó dễ tôi, "Đao Vương vì cái gì không quỳ, là không coi hoàng thượng ra gì hay sao?"

"Thừa tướng, ngài cứ nói đùa, cũng đâu phải ta không muốn quỳ. Mà là, hoàng thượng còn chưa có vào đến nơi a, ta quỳ là quỳ ai kia chứ!" tôi nhìn hắn, lại nhìn sang hướng cửa ra vào bên kia. Tất thảy đều nhìn sang, mới hiểu được lý do, bên do Tể tướng nhịn cười trong lòng, không vì bản thân quỳ xuống cùng lúc mà tức giận, mà là cảm thấy Thừa tướng bị người nói liền hảo tốt vô cùng.

Thừa tướng tức giận, mà không thể nói ra, nhìn thấy hoàng thượng đã bước lên ngai vàng, liền nhìn sang tôi. Tôi giả bộ quỳ xuống, hoàng thượng lúc này mới hô lên, "Bình thân!", tôi liền thuận thế thành chương mà nghiễm nhiên đứng ở đó, thừa tướng không thể khiến tôi quỳ lại càng không có sắc mặt tốt xem hơn.

Tôi giễu cợt, trêu chọc hắn một chút, "thừa tướng gia, ngài làm sao vậy? Hoàng thượng vừa mới vào, ngài đã xụ mặt như vậy? Có phải có gì không vui nên mới vậy không? Nếu không phiền, có thể nói ra chứ?"

Thừa tướng thấy ai cũng nhìn mình, liền mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệt, cắn môi nén giận nói, "Cảm tạ! vương gia hỏi thăm, ta chỉ là hơi mệt một chút mà thôi!"

"Ây thật ư? Vậy ngài nhớ cẩn thận một chút. Đúng rồi, ta nhớ trước khi hoàng thượng đến, sắc mặt ngài vẫn còn tốt đi, có phải là..." ánh mắt nhìn sang tên vừa rồi mới sủa liên thanh lên, vẻ mặt hơi thương cảm, "thừa tướng đại nhân, ngài nuôi chó cũng không nên để chó căn a, ngài xem...bị chó dại cắn, cũng sẽ có nguy cơ mắt bệnh chó dại nha! Lúc về, ngài nhớ đi khám một chút, dù sao ngài cũng là mệnh quan triều đình cũng không thể vì sai lầm của mình, mà chịu khổ được."

Lời tôi vừa nói xong, xung quanh phát ra tiếng cười nhỏ. Mặt bên mấy tên đứng cùng thừa tướng đỏ lên, còn chính hắn thì đã biến thành tím luôn rồi, thật giống như bị ngộ độc đâu. Mà bên tể tướng là đen mặt luôn, cả ngươi đơ ra như khúc gỗ.