Chương 9 : Không ngủ đâu

"Nếu là ta, ta cũng không đồng ý a! Ngươi đây lại là chơi cái trò gì vậy!" tuy là ngoài mặt là hỏi chuyện, nhưng thực chất tôi cũng biết câu trả lời, trong lòng có việc liền hỏi, "Đúng rồi, ngươi nói mời ta ăn cơm, cơm đâu. Tại ngươi đến sớm, ta còn chưa có ăn đâu!"

"Đây đâu, sao thuộc hạ dám để đại nhân ngài, đói bụng được chứ!" Thư Sinh lấy đến một tô mỳ hải sản, "Mới ra lò đấy, cả điện hạ cũng còn chưa có ăn được đến đâu!"

Nhìn vô cô nhóc đang nhìn mình, không...là nhìn vào tô mỳ của mình, phát hiện tôi nhìn, liền nhanh chóng chốn sau lưng Thư Sinh, không khỏi lắc đầu, ăn lên, "Ta nhìn, còn tưởng là con tư sinh của ngươi nữa cơ, nói đi. Cần ta giúp cái gì?"

"Ây, ta làm sao có phúc phận đó chứ!" Thư Sinh nghe liền sợ vô cùng, nhìn xung quanh thấy bốn tên kia đang cười mình, liền không khỏi giận lên, trừng mắt vào chúng, "Việc chính việc chính a..."

"thì ra là vậy? Ta nói ngươi là thông minh nhất thời đúng không? Bên kia ta có thể tự xử lý, lại không ngờ ngươi ra tay cũng nhanh thật!" ngoài miệng là khen, nhưng trong lòng chỉ mình tôi biết.

"Ây da, Đại nhân ngài cũng biết ta là như thế nào a! Hắn chết cũng đâu liên quan đến ta, là hắn phạm xuẩn, hút quá nhiều mà dẫn đến tử vong đấy chứ! ta thật sự không có làm gì a!" Thư Sinh lập tức lắc đầu.

"Đúng đúng vậy! Thư Sinh ca không có làm gì cả a!" tiểu hoàng thượng lúc này là mở không ra đôi mắt.

"Đi ngủ cho ta!" tôi lạnh giọng nói, vẫn có một chút ôm nhu.

"KHÔNG! Ta không ngủ đâu! Ta cũng muốn bàn bạc a!" tiểu hoàng thượng, cô gắng mở to đôi mắt nhỏ.

Thư Sinh phát giác tôi bắt đầu nổi giận, liền quay qua "hoàng thượng ngài mau đi ngủ đi! Ngày mai ta nhất định kể lại cho ngài!"

"Ân!" tiểu hoàng thượng còn không muốn đồng ý, nhưng thấy Thư Sinh nháy mắt liền ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Hoa nhi tỉ, đi vào buồng trong đi ngủ.

"Đại nhân, ngài đừng giận a! Trẻ con là phải từ từ uốn nắn a, không nên quá vội vàng!" Thư Sinh cố gắng dỗ dành tôi.

"Hảo đi! Việc ngày mai, vậy để ngày mai tính, nếu mấy lão đầu đó có gì muốn nói. Vậy lúc đó, tính luôn một lượt. Các ngươi đến kinh thành trước, có tra được chút gì không? Nếu có bằng có chứng, ta không tin đám người đó sẽ làm ra cái gì yêu thiêu thần. Việc sau này, thì xét theo sau này, đến lúc đó chúng đã bỏ lỡ cơ hội, cũng sẽ không dễ lấy được thứ mình cần!" tôi cười nhạt, "Lại nói, cũng nên cẩn thận người trong cung. Ta đã ra lệnh cho Ảnh nhi, và Tốc Độ cả rồi, họ sẽ cố gắng dạy đám người mới. Nhưng bất quá cũng cần đến ít nhất là ba tháng, trong thời gian đó, ngươi cố gắng sắp xếp sau cho việc trong và ngoài, bảo vệ bệ hạ đi."

"Hảo, ta biết đại nhân là thiên tài a, ta nhất định sẽ làm tốt việc của mình! Mà, ta cũng nghe có một cài vị thần bên tiên đế, muốn đưa nữ nhân qua cho ngài!" Thư Sinh đề nói, trong ý nghĩ cũng muốn biết tôi sẽ xử lý như thế nào, vì cả hắn cũng là có.

"Nếu vậy, quá tốt rồi! Cũng không cần đi tìm con tốt, cứ lấy đó mà làm việc!" tôi nghe xong cũng không lo lắng, mà chỉ là cảm thấy buồn cười.

"Vậy, bên ta cũng..." Thư Sinh nịn nọt.

"Của ngươi, ngươi giữ lại đi! Cầm lấy thứ này, mỗi người một viên là hảo rồi! Bất quá, phải chắc chắn chúng đã uống vào!" cái này, tôi không cho rằng cả việc này tên Thư Sinh sẽ bị lừa, chỉ là đề phòng hắn dùng phương pháp khiến người ám ảnh mà thôi!

"Hiểu! Vậy cũng không còn gì khác, ngày mai gặp lại! Hay là ngài nghỉ tạm ở đây luôn đi!" Thư Sinh đề nghị.

Tôi đưa mắt lạnh nhìn hắn, nụ cười trên môi Thư Sinh càng ngày càng héo rớt.

.....

Sáng hôm sau, tự rèn luyện cơ thể như mọi ngày. "Có tin tức gì từ đoàn quân không?"

Thúy nhi đang mặc đồ lên cho tôi, nghe thấy tôi hỏi liền hơi ngớ ra, vẻ mặt mờ mịt. Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện phía sau đáp lời, "Đã xử lý!" Quân Sư đã trở về.

"Tốt! Cho họ nghỉ phép vài ngày, lại quay trở về sau cũng không muộn!" tôi mặc xong trang phục, liền xoay người lại đối diện với hắn.

"Hiểu, cần tôi làm gì nữa không? Nếu không tôi sẽ đi nghía vài thứ ở đây một chút!" Quân Sư ánh mắt da^ʍ tà nhìn vào Thúy nhi, làm cho nàng sợ hãi mà lùi lại.

"Khoan đi đã, đi cùng với tao đến hoàng cung đi! Mày sắp lên chức rồi!" nhớ ra dị năng của Quân Sư là gì, trong lòng nhạc không thôi.

Quân Sư lắc đầu vẻ mặt tiếc nuối, nhưng lại nghĩ có việc làm còn hơn không có, liền cười to vài tiếng, bước chân theo sau. Bên ngoài phủ đã có một chiếc xe ngựa, cỗ kiệu nguy nga và tráng lệ như chỉ dành cho người hoàng tộc mới có thể xử dụng đến. Tôi bước chân vào trong, thì càng không dễ khống chế tâm tình mình hơn, "Cái quái quỷ gì thế này?"

"Wao! bên trong cũng rực rỡ thật, đội trưởng cỗ xe ngựa này đúng là bảo a! Nhìn xem, cái này là được làm bằng vàng đúng chứ! Quá tuyệt!" Quân sư há to cái miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng còn được.

"Chả tuyệt chút nào! Cậu vào trong đi, tôi sẽ ở bên ngoài!" tôi lắc đầu ngao ngán.

"Chờ đã sếp, tôi ở trong ngài ở ngoài, có thể có nhàn ngôn gì đó a!" Quân sư cũng không dám để tôi ngồi bên ngoài, sợ bị đồng bạn hiểu nhầm đánh một trận thì khổ.

"Không, ta sẽ không vào đó, đây là sở thích quái quỷ gì kia chứ!" không vào, tôi sẽ không vào đó. Bên trong được thiết kế, quá chói mắt nó như thể đâm mù mắt tôi vậy. Cuối cùng cả hai ngồi một chiếc xe ngựa khác, loại bình thường hơn, xe chạy đến cửa cung điện mới ngừng lại.