Chương 9

Mạc Ngôn nằm bẹp trên giường, mông đau quá……

Mông của nàng đã n năm chưa chịu tội a ~~ thế nhưng hôm nay lại vì một người hàng xóm quen biết không đến nửa năm (được rồi, nàng thừa nhận, mẹ già quen biết Cư Nhiên đã gần nửa năm ……), thiếu chút nữa làm cho mông mình nở hoa.

Quá đau khổ!

Ngẫm lại mình từ sau khi gặp Cư Nhiên, da thịt hay chịu khổ, chuyện cũ nghĩ lại chịu không nổi…… Nàng không bao giờ nữa muốn gặp cái tên vô liêm sỉ kia! Ngày mai nàng mà còn ra đứng ngoài ban công, gặp lại cái tên vô liêm sỉ kia thì nàng liền theo họ nàng!

Lời tuy nói thế……

Cư Nhiên nhàn nhã đứng ở ban công ngắm trăng. Bây giờ là đầu tháng, sao trên trời đặc biệt sáng, nhìn một vòng cũng không nhìn thấy mặt trăng nằm chỗ nào trên bầu trời. Cư Nhiên an tâm đứng, nàng mới đi ra không bao lâu, đánh giá thời gian cũng không kém nhiều lắm?

"Phanh!" ban công bên cạnh phát ra một tiếng nổ. "Cư Nhiên, cái tên vô liêm sỉ nhà cô!" Mạc Ngôn mặc áo ngủ, đứng ở ban công mình hướng tới bên này mắng to, cả người hận không thể sáp lại ban công bên kia, đáng tiếc bị mẹ giàđe dọa, cho nên không được.

"Không cho phép đi ăn hϊếp Tiểu Nhiên!" nếu nhớ không lầm, hình như mẹ già cảnh cáo mình như vậy.

Cái gì là ăn hϊếp Tiểu Nhiên?! Người bị ăn hϊếp rõ ràng là nàng đó? Mạc Ngôn khóc rống.

Cư Nhiên nhàn nhã nhìn Mạc Ngôn, cười nói:"Làm sao, sao tức giận dữ vậy? Tức quá coi chừng hại gan"

"Con mẹ nó, cô đã nói cái gì trên mạng?!" phát điên.

"Hửm?" nghiêng đầu. "Nói cái gì?"

"……" giả ngu? Giả ngu với nàng?! "Cô trên mạng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói ai ngu ngốc?!"

"Ai?!" nháy mắt.

"……" nàng @#&$ , thế nhưng còn tiếp tục giả ngu! "Tôi!"

"Nga? Chị làm sao?"

"Tôi là ngu ngốc!"

"Phải không, chị rất tự mình hiểu lấy a……" cười.

"Cô, cô, cô! Cô vô liêm sỉ a a a!" muốn phóng qua, muốn phóng qua quá đi! Để nàng bóp chết cô ta đi! Thật sự, cho nàng bóp chết cô ta đi!

Cư Nhiên còn đứng nơi nào, vẻ mặt nhàn nhã mỉm cười như trước nói: "Thế nào? Mông không đau? Ngứa? Lại muốn bị đánh hửm?".=

"……" thật thần kỳ, động tác trong nháy mắt rất nhanh, đột ngột có chút khó khăn.

Mạc Ngôn đột nhiên quay đầu, vọt vàotrong phòng mình.

"?" Cư Nhiên tò mò nhìn ban công đối diện, quay về sao? Hôm nay có hơi nhanh.

"Tôi cắn chết cô! Ai cho cô ăn hϊếp tôi! Cái tên vô liêm sỉ!" một cái đen đen gì đó mạnh mẽ bay qua hướng mình. Cư Nhiên không né tránh, vừa vặn bị ném trúng.

"……" mềm, không có cảm giác đau đớn như mình tưởng tượng.

Cái gì vậy?

Nhặt món đồ vừa bị ném qua lên.

Một con pikachu …… khổng lồ?

"Tôi không bao giờ nữa muốn gặp cô nữa!!!" Mạc Ngôn rống to. Đóng cửa, đi vào.

"……" Cư Nhiên còn cầm con pikachu khổng lồ kia. "A……" thì ra nàng thích pikachu a.

Buổi sáng, khi má Cư vào quét dọn phòng Cư Nhiên, liếc mắt một cái liền thấy được con pikachu khổng lồ nằm trên giường con gái.

"Tiểu Nhiên, con mua món đồ này khi nào thế?" nhớ con gái mình dường như từ nhỏ đã không thích thú nhồi bông.

"Dạ…… không phải của con" Cư Nhiên trong phòng tắm thuận miệng trả lời.

"Ừm? Bạn bè cho?"

"…… cũng coi là vậy" có thể nói là cho sao? Phải nói là ném đi? Cư Nhiên từ trong phòng tắmđi ra, tóc ướt sũng, mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình.

"Người bạn nào cho con?" vẻ mặt chờ mong nhìn con gái mình.

"……" đây là chờ mong cái gì? Đưa một con pikachu có thể thay cho điều gì?

"Tiểu Ngôn đưa sao?" chờ mong, chờ mong.

"Dạ" sấy tóc.

"Ai nha! Đã thân thiết lại rồi sao" vui vẻ.

"…… dạ, cũng có thể nói như vậy" sao có thể nói như vậy a?

Từ nay về sau, Mạc Ngôn mỗi lần đều lặp lại tuyên bốmình muồn cùng một họ với Cư Nhiên như một 'đức tin'. Mỗi ngày đều đến ban công mình nhìn vào ban công nhà Cư Nhiên mắng to.

"Chết tiệt! Là ai đã dán niêm phong cửa ban công?!" không phải là cô sao?

Cố sức xé giấy niêm phong cửa ban công mình vừa mới khóa lại hôm nay ra. Sống chết chạy tới ban công. Sau đó lại ném một cái gối qua lần nữa, rồi nổi giận đùng đùng quay về phòng mình.

"Tao @#&¥…… Ai đã phá cái giấy niêm phong dán trên cửa?!" không phải là cô sao?

Nàng quả nhiên muốn theo họ của Cư Nhiên sao?

-_-|||||||

Má Mạc dưới lầu vẻ mặt lo lắng nghe giọng nói kì quái của con gái trên lầu, hỏi ba Mạc bên cạnh. "Tôi nói này lão già, ông nói xem con gái chúng ta cùng Tiểu Nhiên người ta có thân thiết không?"

"Không biết, ngủ" ba Mạc cực kì buồn ngủ, đã nửa đêm lại còn quậy phá gì nữa.

"Ai, ông nói hai đứa nó có thể thân thiết lại không a? Tôi lại nghe chị Cư nói chúng nó rất thân thiết nha?"

"Ngủ!"

"Tôi nói ông một chút cũng không quan tâm chuyện của con gái mình?! Chỉ biết ngủ ngủ ngủ" bất mãn sẳng giọng.

"Tiểu Ngôn đã lớn vậy, không cần chúng ta phải quan tâm".

…………

Kết quả trường kỳ chiến đấu là Mạc Ngôn không có gấu bông ôm.

Pikachu của nàng bị ném tới cách vách, con khỉ lửa infernape của nàng cũng ném qua, còn gối đầu của nàng cùng không còn.

Cư Nhiên nhìn thú bông trong phòng, ngoài pikachu thì có nhiều con nàng chỉ biết với với cái tên pokemon không hơn. "……" đó đều là cách vách ném tới sao? Cái người ngu ngốc kia…… thật đúng là fan cuồng của pokemon nha.

Thật sợ có ngày Mạc Ngôn thú tính quá, đem dao gọt hoa quả hoặc là hung khí nào khác ném lại đây.

"Đem đồ của tôi trả lại đây!" sau khi mất đi thứ có thể làm gối đầu, Mạc Ngôn đứng ở ban công, hướng về phía ban công Cư Nhiên cách vách mắng to.

"Mấy món đồ kia không phải chị 'cho' em sao?" Cư Nhiên đang cầm đồ uống không biết tên chậm rãi uống.

"Bớt tự kỷ ! Ai cho cô! Trả lại cho tôi!" hổn hển.

"Hình như chị đặc biệt thích pokemon nha" hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.

"Liên quan gì đến cô?!"

"Ừm…… em cũng hiểu được chị rất giống một con pokemon" đã nhiều năm không xem phim hoạt hình, Cư Nhiên bắt đầu nhớ lại. "Chính là cái đó, giống một quả cầu lớn, nửa mặt trên màu đỏ. Lúc hoạt động sẽ có âm thanh 'Oành' một cái" sau khi nói xong, người đẹp rất vừa lòng khi nghe ban công cách vách vang lên tiếng kêu hộc máu của người nào đó.

Cư Nhiên thỏa mãn đẩy cửa sổ sát đất ra, "Muốn chúng nó thì tự mình lại đây lấy đi" sau khi ném lại một câu như vậy, người đẹp vào nhà đi ngủ.

"Cô…… cô…… khinh người quá đáng a a a! Dám nói tôi giống bóng pokemon!"

…………

…………

Mạc Ngôn cẩn thận quan sát căn biệt thự đối diện kia đã gần một giờ.

"……" biệt thự không có động tĩnh gì, hôm nay không có ra ngoài hay là chưa về?

Mấy ngày nay, mỗi ngày sau khi tan học, chuyện thứ nhất Mạc Ngôn làm chính là ngồi xổm trong nhà, vụиɠ ŧяộʍ quan sát tình huống Cư Nhiên cách vách.

"Ừm……" bất quá mấy ngày trước, Cư Nhiên đều ở nhà công tác, không đi ra. Hôm nay phỏng chừng cũng sẽ không đi ra.

"Tiểu Ngôn con lại đang nhìn Tiểu Nhiên a?" má Mạc đang tưới nước cho hoa cỏ trong sân, nhìn bộ dáng đáng khing này của con gái, nhịn không được xen mồm hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy! Con đang thăm dò tình hình địch"

"……" liếc mắt, vẻ mặt hèn mọn.

"Không cần tiếp tục rình coi, Tiểu Nhiên không có ở nhà" má Mạc khinh bỉ. Thật sự, muốn rình coi thế nhưng còn lấy cớ, con gái của bà thật đúng là có tương lai a.

"A?! Cái tên vô liêm sỉ kia không ở nhà? Khi nào đi ra ngoài rồi?!" nàng quan sát đến bây giờ thế nhưng cũng không phát hiện?

"Nói thế nào đây? Thật sự là" má Mạc lấy tay vò đầu Mạc Ngôn. "Sáng sớm hôm nay Tiểu Nhiên đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về đâu"

"Thật tốt quá!" nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hỉ.

"?" thật tốt quá?!

Mạc Ngôn vội vã lên lầu, cầm mấy quyển sách vội vàng lao xuống, chạy tới nhà Cư Nhiên.

Sách này trước đây (ừm…… chỉ là không phát hiện thời điểm không có tên Cư Nhiên vô liêm sỉ kia) mượn. Sau đó không có cơ hội, lần này vừa lúc có thể lấy sách làm cớ, lẻn vào bên trong quân địch.

"Là Tiểu Ngôn à! Thật sự không khéo, hôm nay Tiểu Nhiên đi ra ngoài rồi, khó được khi Tiểu Ngôn có thể lại đây chơi" má Cư gặp Mạc Ngôn, vô cùng tiếc hận nói.

"Không vấn đề gì đâu dì, con đem sách trả cho Cư Nhiên" bởi vì còn không có cãi nhau trước đó, Mạc Ngôn thường xuyên đến cho nên lần này đến phòng Cư Nhiên, cũng vào phi thường tự nhiên.

"Tốt lắm, Tiểu Ngôn có muốn ngồi chờ Tiểu Nhiên hay không? Có lẽ Tiểu Nhiên rất nhanh sẽ về"

"Không cần, không cần" lời này dọa Mạc Ngôn, nàng liên tục xua tay. "Con trả xong sách sẽ trở về, không phiền dì nữa ạ" nói giỡn à, chờ cái tên độc xà vô liêm sỉ kia trở về?! Nhưng nàng thật vất vả mới đợi độc xà kia ra ngoài đâu! Nàng trở về, mình còn có thể đủ cầm lại đến thôi!

"Phiền gì mà phiền con? Không phiền đâu" nghĩ hai đứa đã gần thân thiết lại, vẻ mặt má Cư nhiệt tình, hận không thể đem Mạc Ngôn nhốt vào trong phòng Cư Nhiên.

"Thật sự không cần. Con còn có việc" khóe miệng sắp méo luôn. "Cái kia…… dì, con đi lên đây" nếu không nhanh chóng, Cư Nhiên mà về thì không xong.

"Được, con đi lên lầu cẩn thận một chút"

Mạc Ngôn bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng Cư Nhiên, sau đó đem sách tùy tiện ném lên giường Cư Nhiên, bắt đầu đem gối cùng thú bông thuộc sở hữu của mình đem đến ban công.

"A a a! Pikachu của mình làm sao biến thành như vậy!" gần như muốn biến dạng a! Cái tên vô liêm sỉ kia cuối cùng tra tấn Pikachu của nàng thế nào a ~~~

Sau khi đem vật thuộc sở hữu đến ban công, Mạc Ngôn đem mấy thứ đó từng cái một ném về phía ban công nhà mình.

Nếu trực tiếp ôm xuống nhà thì rất quỷ dị, may mắn ban công hai nhà gần nhau, có thể dùng loại phương pháp này.

Rốt cuộc cũng đem đồ thuộc sở hữu về được, Mạc Ngôn vịn thắt lưng, đứng ở ban công cười với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.

"Hắc hắc hắc……"

"Nè, uống tách trà đi, bận rộn nãy giờ rồi" một lon nước trái cây Nongfu Guoyuan được đưa tới trước mặt Mạc Ngôn.

"……" cảm giác được dòng khí ấm áp bên tai. Sau đó lại nghe được thanh âm mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thanh âm mang theo một ít trêu tức. "Ế ~~~~" lỗ chân lông cả người Mạc Ngôn trong nháy mắt mở ra toàn bộ, cương cứng tại chỗ.

"……" không phải nói nàng ra ngoài rồi sao? Vì sao……

Nàng về khi nào a ~~~~~~~[ _ ]~~~~

Mạc Ngôn thật xấu hổ không dám quay đầu nhìn đằng sau. Nàng nhìn không thấy, nhìn không thấy, nhìn không thấy.

"Thế nào? Chị cho là không quay đầu là sẽ không thấy gì sao?"

"……" nàng gì cũng không nghe được.

"Tiểu Ngôn, chị có biết trên thế giới có một loài động vật tên là đà điểu không?" Cư Nhiên dường như lại có ý định muốn xem Mạc Ngôn xấu mặt, càng tiến gần sát lỗ tai Mạc Ngôn, sâu kín nói xong. Xuyên thấu qua quần áo mỏng manh kia, Mạc Ngôn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên người đối phương, không biết vì sao giờ phút trời lại nóng đến dọa người. "Hô ~~~~"

"……" Mạc Ngôn một trận mềm yếu. Cái tên vô liêm sỉ kia nhất định cố ý ! Chưa thấy qua có người vừa nói chuyện vừa hướng tới lỗ tai người khác thổi khí!!

"Tiểu Ngôn, chị xác định chị không có quan hệ huyết thống cùng đà điểu sao?"

"Oa a a a!!" cô gái nào đó đột nhiên quay đầu lớn tiếng kêu! Ác linh biến đi!

"?!".

Động tác này có hơi đột ngột. Rất rõ ràng Cư Nhiên nào đó cong thân mình, cố ý thổi khí bên tai Mạc Ngôn không dự đoán được. Trong nháy mắt chưa kịp tránh đi, hai người dựa vào quá gần nhau. Môi Cư Nhiên dính vào mặt Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn: môi thật mềm.

Cư Nhiên: mặt thật mịn.

"……"

"……"