Chương 8

Một cú điện thoại gọi đến mà tốn thời gian nhiều vậy sao?

Mạc Ngôn ngồi cái ghế lật đật, nhìn qua hướng ban công. Đối phương còn đang nói chuyện điện thoại.

"……" là chuyện công việc đi? Quấy rầy nàng hình như không tốt lắm? Nếu không mình về trước? Bất quá không chào mà đi cũng không tốt a ~~ nếu giờ chào?

Như vậy cũng không được? Người ta còn đang nghe điện thoại, mình chen vào nói chuyện.

Vẫn nên chờ chút thôi.

Nhưng có hơi nhàm chán.

Mạc Ngôn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng Cư Nhiên. Rốt cục đem hứng thú ném tới máy tính trên bàn.

Rõ ràng có notebook, còn mua PC.

"……" bằng không chơi game trên máy tính một chút đi, dù sao máy cũng đã mở sẵn.

Nhưng lên mạng xong thì sao? Hình như cũng không có chuyện gì có thể làm ……

"A!" vào cái trang web bại hoại đó nhìn xem. Hôm nay cũng chưa vào.

Nhưng ở đây không có bookmark như máy mình…… Ách…… vào Baidu mò tìm thôi.

Thanh âm cửa sổ sát đất bị đẩy ra.

"Gọi điện thoại xong rồi? Thật có lỗi, chị tự tiện dùng máy tính của em" Mạc Ngôn đem đầu dời khỏi màn hình máy tính trước mặt. Nói với cô gái mới từ bên ngoài vào.

"Không sao chị" cúp điện thoại, bắt đầu sửa sang lại đồ vật trên bàn học.

A! Tìm được rồi, chính là trang web này.

"Đúng rồi, chị hay nói đến cái tên độc miệng trên mạng kia, nick name của tên đó là gì?".

"Tên thật thì không biết, chỉ biết nick name là Bặc Toán Tử" kỳ quái, vì đã đang nhập rồi? Máy tính tự động đăng nhập? Chẳng lẽ Cư Nhiên cũng hay vào trang web này?

"Nick name là gì?".

"Bặc Toán Tử a! Sao thế? Em cũng hiểu được tên này thật rợn người phải không?" đúng rồi, nick name trên mạng của Cư Nhiên là gì? Vừa hay nhìn xem, về sau lên mạng có thể tìm nàng nói chuyện, dọa nàng hết hồn.

"Tiểu Ngôn"

"Hửm?"

"Bặc Toán Tử kia là em"

"…… gì?" thấy được, thấy được, nick name Cư Nhiên là……

"Em nói, Bặc Toán Tử kia thật ra là em"

Nickname: Bặc Toán Tử.

Level: Moderator.

Money: 3xxxxx.

Sεメ: Giữ bí mật.

Location: Giữ bí mật.

…………………

Rít gào! "Con mẹ nó!" (ps: Một câu chửi ba chữ kinh điển).

…………

…………

Buổi chiều một chút.

"Cái con nhóc này, rốt cuộc muốn ngủ tới khi nào?!" má Mạc cầm thước gỗ vọt tới phòng Mạc Ngôn.

"Ưm?" người trên giường với đôi mắt đen thùi, mặt bánh ngô, vẻ mặt khủng bố ngồi dậy, hung tợn nhìn mẹ giả đang đứng trước cửa phòng mình. "Gì má?!" oán niệm ~~~

"……" lập tức dọa má Mạc.

Đúng…… gương mặt thật khủng khϊếp. Ông già ơi…… cứu mạng a ~~~

"Ba nó…… ông nói Tiểu Ngôn nó làm sao vậy?" má Mạc kéo ba Mạc đến phòng bếp, cẩn thận hỏi.

Đã là thời gian ăn cơm chiều, Mạc Ngôn chống đầu mình, ngồi ở bàn cơm chờ đồ ăn, đôi mắt còn đen hơn so với buổi chiều một chút, càng thêm nghiêm trọng. Sắc mặt cũng càng thêm khủng bố. Áp suất thấp đã tràn đến toàn bộ phòng.

"Không ngủ được"

"Đã ngủ cả ngày, còn kêu không ngủ được? Không phải trúng tà chứ?"

"Mạc Ngôn nói bậy, còn khỏe thế làm sao có khả năng trúng tà"

"……" Mạc Ngôn ngáp.

"…… Tiểu Ngôn, con đưa một ít điểm tâm cho Tiểu Nhiên đi" cẩn thận nói.

"……"

"Sao, sao vậy?" vì sao bà cảm giác…… áp suất nơi này càng thêm thấp?

"Má…… má, về sau…… về sau, không được nhắc lại tên của nàng, không cho, không cho không cho không cho!! Con mẹ nó!" lại rít gào lần nữa.

Má Mạc lại lần nữa bị dọa, vẻ mặt trắng bệch.

Tiểu Ngôn nhà họ, thế nhưng cùng Tiểu Nhiên cãi nhau, cãi nhau, cãi nhau! ~~~~[_]~~~~

Nghỉ hè kết thúc, quan hệ của Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên khá quyết liệt ~~

Mạc Ngôn rốt cuộc cũng phát hiện, cái tên Bặc Toán Tử vô liêm sỉ trên mạng kia lại ở ngay sát vách nhà nàng a a a! Mệt nàng vẫn nghĩ Cư Nhiên là người tốt!

Thượng Đế ơi, vì chuyện thảm thương vậy còn để nàng gặp phải?!

…………

…………

Cư Nhiên đứng ở ban công phòng mình, nhìn ban công trống trơn đối diện ngẩn người, đã gần đến giờ, trước kia, lúc này Mạc Ngôn sẽ đi ra nói chuyện trên trời dưới đất cùng mình. Bất quá, đã qua nhiều ngày, Mạc Ngôn không tiếp tục xuất hiện tại ban công này.

Tháng chín là thời điểm trường học khai giảng, có lẽ là bận quá nên quên đến ban công.

Cư Nhiên nhìn chằm chằm ban công, tiếp tục ngẩn người……

"……" bận quá …… không có khả năng. -_-||||

Từ lúc Mạc gia dọn về đây, bắt đầu gặp được Mạc Ngôn, tất cả mọi chuyện phát sinh đều nằm trong lòng bàn tay Cư Nhiên. Cư Nhiên cẩn thận cầm tách trà nóng, kiên nhẫn chờ đợi, tách trà cũng như bình thường, chậm rãi nguội đi, mặc dù cách lúc có thể uống còn một chút thời gian nhưng Cư Nhiên có kiên nhẫn, nàng có thể chờ. Chỉ duy nhất làm cho Cư Nhiên thật không ngờ, nàng thế nào chính là cái tên "Quân Bất Ngôn" kia? Sao như vậy được? Loại chuyện này xác suất xảy ra còn thấp hơn cả trúng số độc đắc nữa, thế nào lại phát sinh một cách quỷ dị trên người mình?

Đả kích, đối với Cư Nhiên mà nói đây là đả kích nghiêm trọng, giống như có người thả một cục đá ngay vào tách trà nóng nàng đang cầm này.

Thời gian không còn sớm, Cư Nhiên phải về phòng xem ra tách trà này là vô vọng. May mắn nàng không xuất hiện…… có lẽ còn có thể đổi một tách.

Trở lại phòng, nằm trên giường, Cư Nhiên cầm notebook mà mình ở nhà cũng không thường dùng, chán chết mở ra. Gần đây không có vào xem cái web của mình, dù sao hiện tại cũng ngủ không được, vậy vào xem đi.

Chú ý!

Ba chữ xuất quan trọng hiện – "vào xem đi"! Cư Nhiên sau lại nghĩ tới, nếu lúc trước mình không vào xem, chuyện kế tiếp đó có lẽ sẽ không phát sinh, có lẽ nàng sẽ thật sự dựa theo ý mình muốn, đổi một tách trà.

Đương nhiên, cái này nói sau.

Ngày đó, với ba chữ "vào xem đi" này, Cư Nhiên mở trang web của mình ra, sau đó nhìn thấy người nào đó phẫn nộ nhắn lại, bản tính độc xà không nhịn được liền bại lộ, gõ bàn phím "bùm bùm" chửi qua, hết thảy diễn ra chỉ trong nháy mắt.

"Con mẹ nó! Cư Nhiên cô lăn ra đây cho tôi!" ngay lúc Cư Nhiên hồi phục không được 5 phút, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ của Mạc Ngôn đang phát điên.

"……" nghe không?

"Cô ×× ! Cô không ra?! Cô không ra có phải không? Cô thật sự không ra có phải không? Cô ×× , Cô chờ cho tôi, hôm nay tôi không gặp được cô một lần, tôi ×× liền cùng họ với ×× cô!"

"……" không nghe thấy. Xác nhận xong. Mạc Ngôn nhanh chóng đứng lên. Đi ra hướng ban công. Kéo tấm màn cửa sổ sát đất, mở cửa sổ.

"Tôi @#*¥…… cô xxx!" Mạc Ngôn ba chân bốn cẳng từ bên ngoài lăn vào!

"?!" Cư Nhiên kinh ngạc đứng dậy. Nàng nghĩ cái gì vậy? Nơi này là lầu ba đó? [ps: xin thưa, ban công của các cô cách nhau chưa tới một thước!].

"Vô liêm sỉ!" Mạc Ngôn hoàn toàn không cho thời gian phản ứng Cư Nhiên, sau một tiếng 'vô liêm sỉ' liền nhanh chóng đứng lên, xông tới Cư Nhiên!

"Đùng!" Cư Nhiên ngã xuống đất.

"Chị làm gì đó?!"

"Tôi xx hôm nay liền cùng cô đồng quy vu tận!" đứa con nít cưỡi trên người người đẹp hung tợn nói. "Tôi bóp chết cô!!"

"Chị điên rồi?!" nhìn Mạc Ngôn thật sự bóp cổ mình, Cư Nhiên bắt đầu phản kháng kịch liệt. Vì thế, giãy dụa, giãy dụa!

"Tôi bóp chết cái tên vô liêm sỉ nhà cô! Cho cô khi dễ tôi! Cho cô khi dễ tôi!" đáng đánh.

"Chị tỉnh lại đi, ngu ngốc!" tức giận. Giãy dụa, giãy dụa.

Quay cuồng…… quay cuồng……

"Thế nào? Chị còn muốn cùng em đồng quy vu tận?" thay đổi vị trí, lần này là người đẹp cưỡi trên người đứa con nít, vẻ mặt cười tà ác.

"!" giận! Đây là biểu tình gì?! Khinh miệt?! Khinh thường?! A a! Cô dựa vào đâu mà khinh thường tôi?! Ngươi dựa vào đâu mà khinh thường tôi a a a! "Cô xxx !" ra sức giãy dụa!

Tiếp tục quay cuồng…… quay cuồng…… quay cuồng……

"Hừ hừ…… Cô dựa vào đâu mà khinh thường tôi?!" lúc này, vị trí lại thay đổi về như cũ.

"Ngu ngốc!"

"……"

Còn tiếp…… Ách…… Quay cuồng…… Quay cuồng…… Quay cuồng…… Quay cuồng……

Được rồi, không rõ các nàng thay đổi vị trí được mấy lần, hai tên ngu ngốc……

Trong phòng một trận hỗn loạn. Hai cô gái mặc áo ngủ không ngừng lăn qua lăn lại. Đều gắt gao bắt lấy áo ngủ của đối phương không chịu buông.

Mạc Ngôn lại lần nữa ở mặt trên, nhưng lần này tay bị Cư Nhiên nắm, mắt thấy rất nhanh sẽ bị Cư Nhiên áp đảo, lửa giận ngút trời Mạc Ngôn liền hung hăng cắn vào vùng vai không được áo ngủ che chắn của Cư Nhiên.

"Ai ô!"

"A!" Cư Nhiên ăn đau, kêu thành tiếng.

"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Tiểu Nhiên? Trễ thế này mà còn làm gì ầm ĩ trong phòng thế?!" cửa phòng đột nhiên bị người hung hăng đẩy ra từ bên ngoài.

Sau đó…… má Cư cùng ba Cư đứng bên ngoài……

"A!" má Cư kêu lên.

Toàn bộ phòng đều lộn xộn, quần áo hai người hỗn độn nằm trên mặt đất.

Hai nút thắt áo ngủ của Mạc Ngôn đều bị kéo, sắc đẹp bại lộ nghiêm trọng. Con gái mình cũng không tốt hơn, váy ngủ bị xả xuống, sắc đẹp cũng đồng dạng bại lộ nghiêm trọng. Nhất là…… tư thế hiện tại của hai đứa, Mạc Ngôn ngồi trên người con gái mình, mà con gái mình lại nắm chặt lấy tay Mạc Ngôn. Hai người vẻ mặt giật mình nhìn bọn họ.

"Đây là có chuyện gì?!" ba Cư rốt cuộc từ trong khϊếp sợ khôi phục lại, lớn tiếng hỏi.

"Lão già chết tiệt không cho nhìn!" phản ứng đầu tiên của má Cư dĩ nhiên là một cái tát chụp trên mặt lão già nhà mình.

"Oa! Bà nó, bà làm gì vậy?!"

"Lão già chết tiệt, ông về phòng đi!" con gái mình còn chưa tính, Tiểu Ngôn người ta là hoàng hoa khuê nữ a! Làm sao có thể bị lão già nhà mình chiếm tiện nghi? Vội vàng xua đuổi lão già về phòng, thuận tay đóng của phòng Cư Nhiên.

Trong phòng lập tức im lặng.

"Oa a a a a!" sau đó là tiếng thét chói tai của Mạc Ngôn.

Ánh nắng sáng sớm tươi đẹp –

"Cái con nhỏ này a a a!" là tiếng rống của má Mạc.

"Oa a a! Má làm gì thế?! Oa a a! Má đừng đánh con a a a!!" đây là tiếng kêu thảm thiết của Mạc Ngôn.

"Cái con nhỏ này ……" má Mạc cầm dép lê, đuổi đánh Mạc Ngôn.

"Oa a a! Má, oan uổng con!" Mạc Ngôn ôm đầu, chạy tán loạn.

"Oan uổng cô? Oan uổng cô nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng Tiểu Nhiên hả?!" đánh, đánh, đánh! Dùng sức đánh. "Cô hay quá ha, ngay cả ban công cũng dám nhảy, lầu ba đó! Cô không sợ cô bị ngã chết hả!"

"Có nguyên nhân đó má!"

"Nguyên nhân khỉ gió gì khiến cô nửa đêm nhảy vô phòng Tiểu Nhiên?! Còn đánh nhau!" má Mạc lã chã chực khóc. "Cái con nhỏ, con nhóc chết tiệt này! Lại còn đánh nhau với Tiểu Nhiên?! Cô tưởng má cô tạo cơ hội cho hai đứa ở chung dễ lắm sao?! Cô lại còn đánh nhau với Tiểu Nhiên hả ~~"

"Oa oa oa oa……" số bị đánh chết ~~