Chương 10

Trở lại một ngày trước……

"Tớ nói…… Tiểu Nhiên, cậu cùng cái tách trà kia phát triển thế nào rồi? Trà nấu xong chưa?!" trong điện thoại, thanh âm Đông Qua nghe phá lệ chói tai.

"……" chết tiệt đã vậy còn quá hưng phấn, thật sự làm cho người ta khó chịu.

"Rốt cuộc là thế nào! Tiểu Nhiên cậu nói xem!"

"……" khó chịu! Chính là khó chịu.

"……"

"……"

"Uy uy! Tớ @#&…… không được dùng chiêu này với tớ, đã nói rồi, cho dù cậu không nói lời nào, tớ cũng biết cậu đang nghe!!"

"Cãi nhau" khó chịu trả lời.

"Gì?!"

"Tớ cùng tách trà kia cãi nhau"

"Này này?! Tiểu Nhiên, bộ cậu thất tình sao?!" cậu không thể nói ít đi vài câu sao?

"Ừm, cho nên tớ quyết định mấy tháng này phải nghỉ dưỡng, tạm thời không viết văn" thời điểm khó chịu sẽ tra tấn người khác.

"Oa a a a! Không được nha Tiểu Nhiên!!"

"……"

"Cái kia…… thế nào? Ngày mai vừa hay tớ đi ngang qua thành phố chỗ các cậu, ra ngoài uống tách trà ha?!" lấy lòng, lấy lòng.

"Tớ ở ngoại thành, không tiện"

"Ai nha! Không phải là cậu có chiếc Beetle đó thôi!"

"…… hao xăng"

"Tiền xăng tớ trả!"

Cuối cùng ngày hôm sau, Cư Nhiên vẫn mở cửa chiếc Beetle của nàng ra, đi đến nhà hàng nơi Đông Qua hẹn.

Một lát sau……

"Gì gì gì?!" miệng Đông Qua há to.

"Ngậm miệng lại, cẩn thận côn trùng bay vào" Cư Nhiên nhàm chán dùng dĩa chọc chọc đĩa rau trộn trước mặt.

"Oh my god! Chòi oi cậu làm cho tớ không thể nào bình tĩnh nổi! Tách trà kia không ngờ chính là Quân Bất Ngôn?! Tớ nói, Tiểu Nhiên, loại tình huống này so với trúng số 500 vạn còn thấp hơn, cậu làm sao gặp được hay vợi?" nhớ lại những lời độc xà Cư Nhiên này nói trên mạng…

A, ha ha…… nhất định thất tình sao? Mối tình đầu…… quả nhiên không có kết quả.

"……" khó chịu! Khó chịu muốn đánh người, nếu không xem dĩa rau trộn trước mắt này thành Đông Qua đi?!

"Vậy hiện tại cậu làm sao bây giờ? Tách trà kia vẫn để ý cậu sao?"

Đá một ánh mắt "cậu là người ngu sao" qua, không tính trả lời.

"Tiểu Nhiên, không liên quan, tớ về thắp hương giúp cậu"

"Quả nhiên tớ vẫn nên tạm thời không viết văn"

"Oa a a! Đừng mà Tiểu Nhiên ~~~"

…………

Trở lại hiện tại –

Vì hành động đó, Mạc Ngôn bị dọa, Cư Nhiên trong lúc nhất thời cũng nên làm gì kế tiếp.

Trong đầu vang lên đều là cảnh sáng nay nói chuyện với Đông Qua, đối phương nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi! Hôm nay về tớ sẽ giúp cậu thắp hương! Tiểu Nhiên cậu hãy chờ xem! Tối nay nhất định sẽ có vận may rớt xuống đầu cậu"

"……" cái này xem như vận may sao?

"Răng rắc" cửa mở, má Cư bưng hai miếng bánh ngọt xuất hiện ở cửa. Nhìn không khí hai người ở trước cửa sổ có chút quái dị, khó hiểu nói: "Ai yo! Các con sao đều đứng ở cửa sổ? Sao không vào đây ngồi nè?".

"Không có gì, Tiểu Ngôn muốn ra bên ngoài hít thở không khí" lại còn nói dối hoàn toàn không đỏ mặt, vẻ mặt cún con vô hại cười nói.

"Trời nóng vầy, gì mà ra ngoài hóng mát?! Tiểu Ngôn không thoải mái sao?" má Cư vẻ mặt lo lắng hỏi Mạc Ngôn.

Da mặt Mạc Ngôn rút gân. "Ách…… ha ha…… không có, không có" bởi vì mình giả bộ làm bộ dáng có quan hệ thân thiết cùng Cư Nhiên mới có thể trà trộn vào, cho nên hiện tại không thể không nể mặt……

"Thân thể không thoải mái tuyệt đối không thể gắng gượng nha con"

"Không có đâu dì" Mạc Ngôn hé khuôn mặt đau khổ ra.

"……" Cư Nhiên, không liên quan đến mình.

Má Cư đang cầm bánh ngọt, lại tìm không thấy nơi có thể đặt xuống, nhịn không được oán giận: "Tiểu Nhiên thật là, trong phòng ngay cả một cái bàn trà cũng không có"

"Con không thích ăn trong phòng ngủ" Cư Nhiên vừa nói vừa mở cửa lùa bên cạnh ra, nói: "Má vào phòng sách đi, nơi đó có bàn" phòng ngủ của Cư Nhiên cùng phòng sách trên cơ bản là một, được ngăn cách bằng một cánh cửa lùa, kéo ra là có thể vào phòng sách. Nói là phòng sách nhưng lại lớn hơn nhiều so với phòng ngủ.

Cư Nhiên cùng Mạc Ngôn giống nhau, đều cùng ở lầu ba. Ngoại trừ phòng ngủ cùng sách của Cư Nhiên thì mấy gian phòng khác Mạc Ngôn đều chưa từng đi vào, cho nên cũng không biết Cư Nhiên dùng để làm gì. Phòng sách một chút cũng không giống nơi làm việc như Mạc Ngôn tưởng, phòng này có thể là nơi Cư Nhiên làm việc, như chính nàng cũng có phòng làm việc riêng, tuy rằng cái phòng làm việc kia ngoại trừ nghỉ đông nghỉ hè, bình thường cũng không dùng tới……

"!" a a a! Không được suy nghĩ, không được suy nghĩ, chuyện của cái tên vô liêm sỉ kia hoàn toàn không liên quan tới mình, hoàn toàn không liên quan!

"Tiểu Ngôn, bánh ngọt ăn hết rồi mà con muốn ăn nữa thì nhất định phải nói với dì nha ~~~" má Cư đặt bánh ngọt xuống, vẻ mặt hạnh phúc nhìn Mạc Ngôn nói.

Xem ra, cho Mạc Ngôn ăn bánh ngọt đã gần như trở thành một niềm vui mới của má Cư.

"……"

"……"

Má Cư đi ra, trong phòng lại lần nữa chỉ còn hai người Cư Nhiên cùng Mạc Ngôn, Cư Nhiên ngồi trên ghế tựa vào cửa sổ nhàn nhã uống trà, không biết suy nghĩ gì, hoàn toàn không ngó ngàng tới Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn vẻ mặt không làm gì nữa, ngồi trên ghế dài cách Cư Nhiên xa nhất, bánh ngọt lại để trên bàn nhỏ trước mặt nàng. Nàng cũng không ăn bánh ngọt, cũng không uống trà. Tròng mắt quay tròn, bắt đầu đánh giá phòng sách mình đã xem qua n lần này.

Mạc Ngôn rất thích phòng sách của Cư Nhiên, phòng sách này của Cư Nhiên không giống phòng sách của nàng, hơn một phần đơn giản, sách thượng vàng hạ cám gì đó không nhiều lắm, lộ ra hương vị cổ điển. Rõ ràng có đầy đủ loại sách nhưng không cảm thấy phòng sách này cứng nhắc lạnh lẽo, trong phòng ngẫu nhiên xuất hiện màu sắc hơi diễm lệ vừa vặn hóa giải cái cứng nhắc vốn có.

Trên một giá sách có cắm một chiếc ô hơi mở ra, chiếc ô làm từ trúc, màu tím, hoa cỏ trang trí trên chiếc ô được vẽ bằng phong cách thủy mặc. Mạc Ngôn thực thích loại giả cổ này, nhìn chằm chằm vào chiếc ô kia.

"Chị nếu không ăn hết bánh ngọt, mẹ em nhất định sẽ rất đau lòng" vẫn không lên tiếng, Cư Nhiên im lặng uống trà nãy giờ đột nhiên mở miệng.

"Gì?"

"Mẹ em rất thích chị ăn bánh ngọt bà ấy làm, nếu lần này chị không ăn hết, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng"

Cư Nhiên đột nhiên đứng dậy, đi tới hướng Mạc Ngôn.

"Gì?!" Mạc Ngôn cương cứng thân thể, toàn thân đặt trong trạng thái báo động đỏ.

Nàng muốn làm gì?! Khıêυ khí©h?!

Cư Nhiên đi tới trước bàn nhỏ, buông tách trà trong tay xuống, ngồi bên cạnh Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn thiếu chút nữa xù lông.

"Ăn bánh ngọt" Cư Nhiên đơn giản ra lệnh.

"Sao tôi phải nghe lời cô! Vô liêm sỉ" nhảy dựng lên chỉ vào mũi đối phương nói.

"……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, vẫn không nhúc nhích.

"…… hừ!" Mạc Ngôn cầm bánh ngọt trên bàn lên. Đứng cách Cư Nhiên rất xa, ăn rất nhanh.

Cư Nhiên cười khẽ.

"Cười cái gì mà cười?!" Mạc Ngôn miệng đầy bánh ngọt phản kháng.

"Chị muốn biết?" Cư Nhiên tao nhã cười nói.

"Hừ!" khinh thường hừ hừ.

"Đáng tiếc em không muốn nói cho chị biết"

"……" bình tĩnh, bình tĩnh! Gϊếŧ người là phạm pháp, vì loại người này, không đáng! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Đúng! Phân tán sự chú ý của mình, đem cái tên vô liêm sỉ kia hoàn toàn bỏ qua một bên!

Bánh ngọt còn chưa ăn xong, cho nên Mạc Ngôn không thể lập tức ngừng bồi hồi trước giá sách của Cư Nhiên.

Đáng giận! Tên vô liêm sỉ này tột cùng từ đâu mà tìm được nhiều sách cổ buộc chỉ quá vậy?! Nàng rất muốn nhìn a a a! Đột nhiên phát hiện trên giá sách của mình tất cả đều là các loại sách tranh biếm họa, nhưng trên giá sách của đối phương tất cả đều là các loại sách cổ trân quý, dù sao cũng có sách cất chứa ý nghĩa tốt……

Đột nhiên ý thức được mình cùng đối phương khác biệt ……

Cái gì! Sách tranh biếm họa cũng là sách a! Không tự ti, không tự ti! Hừ hừ!

"Ừm?" tầm mắt bị cuốn sách Line of Sight trên giá hấp dẫn.

Sách trên kệ rất lạ? Là sách của giai điệu sao (được rồi, mình biết sách không thể dùng giai điệu để hình dung, nhưng thật sự nghĩ không ra từ khác để hình dung, xin ba má không cần nhìn loại cảm giác không hài hòa này……)

Mạc Ngôn đến gần cẩn thận quan sát.

Đều là sách của cùng một tác giả, nhìn ra được có một loạt rất nhiều rất nhiều sách, còn được đặt riệng một chỗ. Còn có cả tạp chí, chiếm nửa giá sách, tác giả tên là — Bặc Toán Tử.

"Ách……" Mạc Ngôn bị nghẹn bánh ngọt, thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Cư Nhiên vội vàng bưng trà qua cho nàng. Cứu cái mạng nhỏ của nàng.

"Sách! Sách sách sách sách sách!" nhìn chằm chằm sách kêu to.

Cư Nhiên đen mặt. "Nhìn thấy sách em viết cũng không cần kích động vậy đi?"

"……" gạt người! Gạt người gạt người gạt người! Tên Bặc Toán Tử vô liêm sỉ này còn viết quá nhiều sách vậy ư?! Gạt người! Vì sao từ trước tới bây giờ nàng không thấy qua những quyển sách này? Vì sao từ trước tới bây giờ nàng không biết có một Bặc Toán Tử?! (bởi vì chị hai trước kia chỉ đọc đam mĩ đến giờ cũng không xem sách khác a……)

"Cô tự bỏ tiền ra để mua sách do cô viết sao!?" Mạc Ngôn trong lòng tìm câu trả lời duy nhất có thể thuyết minh thắc mắc của nàng, hơn nữa có thể cho mình làm lý do.

Đúng! Khẳng định nàng tự bỏ tiền mua sách! Tự bỏ tiền mua sách cũng chỉ có tiền là tốt chưa bao giờ nhìn chất lượng! Cho nên cho tới bây giờ nàng chưa nghe qua danh tính tác giả này!!

"Chị cũng thật là hài hước" Cư Nhiên khinh bỉ.

"……o[╯□╰]o" này, không phải sự thật, không phải sự thật, không đúng, không đúng, không phải…… nước mắt chảy như thác.

"Cô viết văn đã bao nhiêu năm?" cứng ngắc quay đầu, hỏi.

"Ba năm" bình tĩnh trả lời.

"Ba năm có thể xuất bản nhiều sách như vậy?"

"Không nhiều lắm, có một phần để đăng báo"

Chời ơi! Nàng viết đến bây giờ là 7 năm, gửi bản thảo liên tục mà không biên tập nào chấp nhận, nhưng người ta viết mới ba năm…… Ông trời cực kỳ không công bằng a a a! ~~~~[_]~~~~

Ánh mắt của cô, muốn xx sao, muốn xx sao? "Oa a a a……" Mạc Ngôn ngửa mặt lên trời kêu to: "Họ cư kia, tôi muốn khiêu chiến với cô!!"

Sau khi rống xong, xoay người bỏ chạy. Điều này làm nàng chấp nhận thế nào? Nàng muốn không ăn cơm vài ngày để bình tĩnh lại a!?

…… âm thanh bước xuống cầu thang phi thường vang.

"Tiểu Ngôn? Sao con về sớm vậy?" dưới lầu, má Cư khó hiểu lên tiếng hỏi.

Cư Nhiên đứng trong phòng sách của mình.

Vừa rồi, nàng hình như nghe Mạc Ngôn nói nàng muốn khiêu chiến?