Chương 42

"Sao sao? Cổ Trấn?! Chị có chị có! Chị có thời gian! Chị tuyệt đối có thời gian ~~" Mạc Ngôn đứng ngoài ban công, kích động hô.

"?" cần kích động vậy sao? Nói là Cổ Trấn, không phải không khác nơi này lắm sao? Cư Nhiên cảm thấy, nếu không phải vì ban công nhà còn cách nhau khoảng một thước, đồ ngốc này nhất định sẽ cứ vậy mà phi qua.

"Chúng ta ba ngày sau, xuất phát vào sáng sớm sao?"

"Ừm…… đúng vậy. Buổi sáng 6:00 đi được chứ?" cầm Vương Lão Cát* trong tay, lạnh lạnh, tâm tình cũng trở nên khoái trá. (*một loại bia nội địa Trung)

"Có thể! Tuyệt đối có thể!" người dễ dàng thỏa mãn.

Không vì một chút chuyện đau lòng mà cảm thấy đau lòng, vì một chút chuyện vui vẻ mà cảm thấy vui vẻ, như vậy là có thể càng thêm hạnh phúc sao?

Ba ngày sau, sáng sớm, Mạc Ngôn rời giường.

"Chà chà ~~ dậy sớm vậy?" lúc xuống lầu, Má Mạc đã ngồi ở dưới, nhìn Mạc Ngôn xuất hiện trên cầu thang, vẻ mặt kinh hỉ.

Ba Mạc còn chưa đi làm, đang ăn điểm tâm. Thấy Mạc Ngôn, cười chào hỏi. "Tiểu Ngôn dậy rồi sao? Rất sớm a"

"Ha ha…… đương nhiên rồi ~~ hôm nay cùng Cư Nhiên cùng đi Cổ Trấn ~~" Mạc Ngôn rất kích động, tâm tình cực kỳ nhảy nhót.

"……" má Mạc nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.

"Mà…… má làm làm gì thế, không cần nhìn chằm chằm con!" trong lòng Mạc Ngôn có điểm sợ hãi.

"Ai…… Tiểu Ngôn nhà chúng ta sẽ đi tuần trăng mật nhanh vậy ư, thật làm cho bà già này có điểm không quen"

Mạc Ngôn cười ngất.

"Phụt!" ba Mạc sau khi nghe má Mạc nói những lời này, thành công pun trà trong miệng ra. "Bà xã nè …… rõ ràng là chuyện rất đơn giản mà từ miệng của bà nói ra, liền biến chất thế?"

Mạc Ngôn chột dạ, Mạc Ngôn chột dạ cực độ.

"Đó là tư tưởng của ông già nhà ông rất ngây thơ"

Nhìn bộ dáng ngây thơ của ông già nhà mình…… Mạc Ngôn thật sự khó tưởng tượng được, có một ngày ba mình biết…… biểu hiện sau đó. Nếu dọa tim thành bệnh thì sao bây giờ? Nàng không muốn ba mình gặp chuyện không may a ~~

"Tin tin –" ngoài cửa vang lên tiếng kèn ô tô.

"A! Cư Nhiên tới đón con, không nói nữa, con đi đây má ơi!"

"Đi đi …… trên đường cẩn thận, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải tiết chế một chút ~~"

"……" Mạc Ngôn thiếu chút nữa té sấp mặt.

"Khụ khụ khụ khụ……" ma Mạc đáng thương.

Mạc Ngôn vạn phần kích động xông ra ngoài. Sau đó phát hiện, đậu bên ngoài không phải chiếc Beetle của Cư Nhiên. Mà là một chiếc xe hơi màu đen. Cư Nhiên đứng bên xe chờ Mạc Ngôn.

"Hở? Beetle của em hư rồi hả Cư Nhiên?" Mạc Ngôn nhanh chóng tiến lên, hỏi.

"Không có, Cổ Trấn bên kia không tiện lái xe vào, cho nên không tính lái xe qua" Cư Nhiên mở cửa xe, ý bảo Mạc Ngôn đi vào. Mạc Ngôn lúc này mới phát hiện, người ngồi vị trí điều khiển là ba Cư.

"A? Hôm nay chú không đi làm ạ?"

"Hôm nay là ngày ba em nghỉ" ba Cư còn không chưa kịp mở miệng, Cư Nhiên đã trả lời dùm. Vì thế ba Cư có chút oán hận liếc mắt nhìn Cư Nhiên, kháng nghị quyền lên tiếng bị cướp đoạt.

Cổ Trấn kỳ thật cách thành phố chỗ Mạc Ngôn cực kỳ gần, lái xe qua cũng chỉ tốn không đến hai giờ. Bất quá bởi vì ba Cư lái xe, cho nên dọc đường đi Mạc Ngôn cũng không dám nói chuyện nhiều với Cư Nhiên, cho nên hành trình vốn chỉ hai giờ lái xe có vẻ đặc biệt lâu.

Xe vất vả dừng ngoài Cổ Trấn, Mạc Ngôn khẩn cấp xuống xe. Cư Nhiên sau khi Mạc Ngôn xuống xe cũng đi xuống. Lưu lại mình ba Cư ở trên xe buồn bực.

Nghe bà nhà nói, quan hệ của hai đứa nó không phải tốt lắm sao? Sao dọc theo đường cũng không thấy đến hai đứa nó nói chuyện? Quan hệ của hai đứa thật sự ổn chứ?

"Lúc về có muốn ba tới đón mấy đứa không?" hạ cửa sổ xe xuống, ba Cư nói với con gái mình.

"Không cần, lúc về tụi con tự gọi xe được"

"Ờ, vậy ba về đây"

"Dạ" Cư Nhiên đứng tại chỗ, nhìn ba mình quay xe, sau đó từ từ lái xe đi xa, quay đầu nhìn người bên cạnh không biết vì cái gì đặc biệt cao hứng. "Cần cao hứng vậy sao? Nơi này không phải không khác mấy chỗ chúng ta sống sao?"

"Nhưng tâm tình không giống! Đương nhiên phải cao hứng chớ ~~ Cổ Trấn là nơi tìm ý tưởng sáng tác tuyệt vời đó!"

"……" chỉ cần người này nói ra thì người khác vĩnh viễn không baogiờ bắt kịp tâm trạng của chị ấy?

"Nè nè ~ Cư Nhiên, chúng ta đi vào sao?" kích động nhìn người bên người.

"Chờ một chút, còn muốn tìm một người"

"Ừm? Không phải chỉ có hai chúng ta sao?" oa a a ~~ nàng nghĩ chỉ có nàng cùng Cư Nhiên đó! Có chút thất vọng……

"Ừm…… tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng có một ví tiền sẵn sàng chi cho việc ăn chơi của chúng ta" vừa nói vừa gọi điện thoại.

Vì thế……

Liền có ba người xuất hiện trước mắt.

"Ai yo ~~ Tiểu Nhiên ~~" Đông Qua kích động chào hỏi.

"Vì sao Vương Nhất cùng Dương Hiệp Tư cùng xuất hiện trong này?" Cư Nhiên vẻ mặt khó chịu, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc người nghe.

"Tiểu Nhiên……" Vương Nhất có chút rối rắm. "Cho dù không chào đón chúng tớ, cũng không cần biểu hiện rõ ràng vậy chứ?"

"Ai ya ~~ không cần nói như vậy ~~ đây là trùng hợp, trùng hợp ngẫu nhiên ~~" Đông Qua cười hì hì pha trò. "Yên tâm, yên tâm…… bọn họ tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu cùng tách trà của cậu đâu ~~"

Mạc Ngôn đứng bên cạnh, càng thêm buồn bực. Kính nhờ ~~ một cái bóng đèn cũng đã cực kỳ sáng rồi nha ~~ nhưng mà giờ đùng phát có tới ba cái…… nàng còn chuẩn bị thừa dịp này áp lại Cư Nhiên một lần, từ sau lần áp trước, nàng thấy cũng không quá thành công, ô ô ~~ lần này còn chưa bắt đầu mà đã sớm thua?!

Sau đó phải đi đến khách sạn Đông Qua đã book ngay từ đầu, khách sạn ở bên trong Cổ Trấn, cho nên Mạc Ngôn coi như vừa lòng. Hơn nữa Vương Nhất cùng Dương Hiệp Tư cũng giống Đông Qua, không có đến quấy rầy nàng cùng Cư Nhiên, bởi vì hai người vừa đến Cổ Trấn liền khiêng dàn máy ảnh vội vàng đi quay chụp, Mạc Ngôn nghe Cư Nhiên nói qua, Vương Nhất là một thợ chụp hình. Không quá hoàn hảo là, này hai người này không làm phiền nàng cùng Cư Nhiên, nhưng lại có người khác làm.

"Vì sao lại là phòng ba giường?"

"Chà chà ~~ Tiểu Ngôn thật là, đương nhiên vì ba người chúng ta muốn ở chung một chỗ ~~~" Đông Qua nhanh chóng ném hành lý lên cái giường ở giữa. Một bên còn thì thầm: "Giường này là của tớ, ai tới trước lấy trước ~~ không cho giành cùng tớ!"

Cư Nhiên cảm thấy lần này Đông Qua lừa nàng.

"Hai da, đây cũng không còn cách nào! Bằng không cậu muốn tớ làm sao bây giờ? Thuê thêm một phòng đơn nữa? Quá lãng phí nha! Không phải vừa vặn có phòng ba người sao?"

"Cậu không đến sẽ rất tốt" sắc mặt Cư Nhiên âm trầm nói.

"Oa a a!! Quá đáng, chi phí ăn chơi lần này đều một mình tớ chi hết! Tiểu Nhiên cậu nói như vậy nghe được sao? A a? Tớ đã nghèo vậy mà cậu còn bóc lột tớ @%……" Đông Qua nói liên tù tì.

Cư Nhiên nắm chặt tay thành quyền, lo lắng mình không nhịn được có thể một cước đá bay Đông Qua.

Mạc Ngôn trong lòng nghĩ chẳnglẽ ôm mặt khóc rống.

A ~~ đêm nay ~~ nhất định sẽ là một đêm trong sáng tốt đẹp. Má ơi, lần này cho dù không muốn tiết chế cũng ~~~~(>_<)~~~~

Không biết có phải vì Đông Qua chen vào tạo đả kích lớn với Mạc Ngôn hay không, cả ngày này, Mạc Ngôn cầm camera không ngừng ngắm ngắm click click, sau đó mặc kệ nhìn thấy đồ ăn vặt nào ngon đều phải nếm thử. Bất quá có lẽ vì duyên cớ thần kinh thô, nàng cùng Đông Qua ở chung cực kỳ hòa hợp, một chút cũng không giống người lâu lâu lại ôm đầu thống khổ vạn phần.

Chỉ có mình Cư Nhiên cực kỳ rối rắm, một bên du lịch một bên suy nghĩ N phương pháp tra tấn Đông Qua sau này.

Đông Qua cùng Mạc Ngôn đang thảo luận đi chơi buổi tối ở Cổ Trấn, nghe nói Cổ Trấn về đêm rất rất xinh đẹp.

Mạc Ngôn một ngày này ăn nhiều, nên nói là nhiều lắm, không biết nói đồ ăn Cổ Trấn có đảm bảo vệ sinh không, hay vì bụng Mạc Ngôn phá lệ mảnh mai. Dù sao, tối hôm đó, Mạc Ngôn tiêu chảy.

"Tiểu Ngôn chị có khỏe không?" Đông Qua gõ cửa WC, hỏi.

"Không tốt ~~~~~" bên trong truyền ra thanh âm ai oán của Mạc Ngôn.

"Nhưng đã sắp hơn bảy giờ ~~ Vương Nhất cùng Dương Hiệp Tư hẹn chúng ta ra ngoài chơi, nếu không ra ngoài đúng hẹn, cửa hàng ở Cổ Trấn đóng cửa hết giờ đó"

"Ách ~~~ vậy em đi với họ đi. Chị không đi, bụng đau"

"…… a…… vậy chị ở một mình được chứ?"

"Có thể ~~ yên tâm, chị vẫn hay bị như vậy, thành thói quen rồi"

"Em để thuốc đau tiêu chảy đặt trên bàn, chị nếu thấy không ổn, thì lấy một viên uống nha"

"Ừ……" người nào đó ngồi trong WC đã ổn. Xuất hiện ba bóng đèn, rõ ràng kế hoạch của mình hoàn toàn bị quấy rầy thê thảm, đã thế còn bị tiêu chảy?! Không cần, không cần đâu ~~ nàng không cần mỗi một lần ra ngoài du lịch thì tình hình thân thể lại không tốt!

Cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài đã không còn tiếng động, xem ra Cư Nhiên cùng Đông Qua đã ra ngoài, nghĩ lại hiện tại chỉ có một mình một người, Mạc Ngôn liền cảm thấy muốn khóc.

A a ~~ nàng chờ mong đến Cổ Trấn! Vì sao lại biến thành bộ dạng hiện tại này ~~

"Tiểu Ngôn, chị còn ổn không?" bên ngoài đột nhiên có tiếng Cư Nhiên.

"Hể? Cư Nhiên em còn chưa đi sao?" người nào đó đang ngồi trên bồn cầu ngẩng đầu nhìn cửa, dường như muốn đem cái của nàng nhìn thành một cái lỗ lớn.

"Đồ ngốc! Chị thành cái dạng này, em còn tâm trạng đi chơi Cổ Trấn?"

"Ô ô ô…… Cư Nhiên ~~" nàng thật cảm động.

"Chị làm sao vậy? Bụng rất đau?"

"Không phải, đây là cảm động ~~"

"Vậy tiếng cảm động của chị thật đúng là đau khổ" -_-|||

Quắn quéo.