Chương 43

Cảm giác bị người đẹp chăm sóc, thật sự hạnh phúc.

Tuy rằng Mạc Ngôn không chỉ một lần bị người đẹp Cư Nhiên này hầu hạ. Cảm giác hạnh phúc cũng không chút giảm bớt.

"Uống thuốc" chỉ là người đẹp này không thể nào dịu dàng một chút.

"Chị không uống……" Mạc Ngôn không còn hơi sức nằm trên giường, mở nửa mắt nhìn Cư Nhiên bên cạnh. Bởi vì tiêu chảy rất nghiêm trọng, cho nên không còn hơi sức sao?

"…… mất nước?" người đẹp cầm cái ly không có ý để xuống, ngồi xuống giường Mạc Ngôn, hỏi.

"…… nếu chị mất nước …… hiện tại chúng ta hẳn nên ở bệnh viện" Mạc Ngôn nhắm mắt lại giả chết, trong lòng vô cùng thê lương. Người yêu bệnh nặng, sau đó, dựa theo phim truyền hình diễn, Cư Nhiên không phải nên dịu dàng đút thuốc cho mình sao? Vì sao loại chuyện này chỉ cần gặp phải nàng liền trở nên như vậy?

"Nếu chị không uống thuốc, thì sẽ vào bệnh viện thật"

"…… chẳng lẽ em không biết đút cho chị sao?" rốt cục nhịn không được hét lên.

"Yo ~ rõ ràng cũng rất có tinh thần? Tự mình dậy uống đi"

"……" sự thật quả nhiên tàn khốc a ~~ nàng chỉ biết, phim truyền hình đều chỉ là hư cấu.

Mỹ nhân kế không hiệu quả. Đến tận lúc này Mạc Ngôn rút ra kinh nghiệm, không phải mỹ nhân thì đừng sử dụng mỹ nhân kế, lại rút thêm được một kinh nghiệm, mỹ nhân kế tuyệt đối không thể sử sụng với mỹ nhân, hơn nữa còn là một người so với mỹ nhân còn đẹp hơn.

Người nào đó bị thúc giục rời giường uống thuốc.

"Uống xong rồi thì ngoan ngoãn ngủ đi" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn đem thuốc uống xong, nhận lấy ly nước trong tay nàng, nói.

"…… chị muốn đi chơi đêm Cổ Trấn" ai oán mở miệng.

"Nhanh ngủ, là chị có thể đi chơi đêm Cổ Trấn" chẳng qua là chơi trong mộng.

"~~~~(>_<)~~~~"

"……"

"Đi chơi đêm……" nằm trên giường lầm bầu lầu bầu.

"……" nhíu mày, vì sao đồ ngốc này mỗi lần muốn cái gì, phương pháp duy nhất áp dụng chính là lầu bầu?

"Cổ Trấn ~~~"

"Câm miệng! Còn nói nhảm nữa em sẽ ném chị xuống sông cho cá ăn!"

"Ô ô……".

"Không cho khóc!"

"……" người trên giường không có âm thanh.

Cư Nhiên ngồi bên giường Mạc Ngôn, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí bên gối đầu Mạc Ngôn, lật xem. Trong phòng im lặng.

Người nào đó than thở vận mệnh bất công, từ lúc mình bị Cư Nhiên áp cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy tình trạng sức khỏe Cư Nhiên không tốt, nhưng vì sao lúc mình muốn áp Cư Nhiên, lại trở nên khó khăn như vậy? Đầu tiên là bóng đèn, những ba cái, đó còn chưa tính, hiện tại thật vất vả để bóng đèn rời khỏi, mình lại tiêu chảy! Nghĩ lại vài lần phản công bi thảm của mình. Thượng Đế quả nhiên cũng bất công sao?

Than thở, tiếp tục than thở.

A ~~ nàng thật sự rất muốn ra ngoài, khó được dịp đến Cổ Trấn, nàng thật sự không muốn cứ vậy mà nằm trên giường ở khách sạn! Lần du lịch Bắc Kinh trước đã quá thê thảm! Vì sao, vì sao chứ? Vì sao mỗi lần nàng muốn du lịch, đến nơi luôn là loại kết cục oái ăm này?

"Ai ~~~" tiếng này không phải nàng than. "Chị nha" người đẹp bên cạnh dường như cực kỳ bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài.

"……" nàng tức giận cái gì nha nha nha!

"Vì sao em lại thích chị chứ. Thật là……" Cư Nhiên bên cạnh bất đắc dĩ buông quyển tạp chí xuống, dựa sát vào Mạc Ngôn, cả người cơ hồ áp lên trên người Mạc Ngôn.

"?" Mạc Ngôn kỳ quái quay đầu, liền thấy mặt Cư Nhiên dần dần hướng gần tới mình.

"Nếu ngày mai chị có thể sinh long hoạt hổ, chúng ta sẽ ở lại chỗ này một buổi tối"

"Hở?" ý này là?

"Đồ ngốc" hai cánh môi mềm mại áp lên.

Nhẹ nhàng hôn, cảm giác giống như đóa hoa nhẹ nhàng dừng trên môi. Nụ hôn rất đẹp, làm cho Mạc Ngôn kìm lòng không đậu, không khỏi vươn tay ôm lấy cổ Cư Nhiên, làm sâu hơn nụ hôn này.

Thật vất vả chấm dứt một nụ hôn, Cư Nhiên còn chưa dứt ra, chống cơ thể nhìn xuống Mạc Ngôn. Ánh mắt thâm thúy như muốn hút Mạc Ngôn vào. Môi mỏng mở ra, thầm thì: "Em thích chị, đồ ngốc ạ. Em thích chị"

"……" Mạc Ngôn liền say, đơn giản vì Cư Nhiên thản nhiên nói một câu. Thế nhưng khiến cho nàng cảm thấy, lần du lịch không xong này cũng trở nên tuyệt vời.

Thì ra đây là cảm giác khi yêu sao? Thì ra đây là cảm giác hạnh phúc sao? Đẹp đến nhường nào.

Đông Qua đứng ở cửa phòng, cửa phòng bị hé ra thành môt khe nho nhỏ, nàng lặng lẽ nhìn thoáng vào bên trong.

"……" ôi mẹ của con ơi! Buồn nôn thì cũng nên có giới hạn nhờ? Buồn nôn một chút thôi, còn này muốn buồn nôn tới khi nào? Bên ngoài tuy rằng không nóng lắm, nhưng nàng chơi một buổi tối, mệt chết đi được! Nàng phải đi về nghỉ ngơi ~~ Cư Nhiên xin cậu vui lòng nhanh rời khỏi người tách trà của cậu được không?!

Sự thật chứng minh, năng lực khôi phục của đồ ngốc so với người bình thường hẳn là nhanh hơn, sáng ngày hôm sau, Mạc Ngôn tinh thần sáng láng. Ồn ào muốn dạo chơi Cổ Trấn lần nữa. Nhưng mà lúc này đây, Mạc Ngôn có chú ý hơn về phương diện ẩm thực o (╯□╰) o

Kết quả Cư Nhiên thật sự đáp ứng Mạc Ngôn, ở lại thêm một buổi tối, đương nhiên lộ phí vẫn là Đông Qua chi, vì thế, Đông Qua đang cầm túi tiền ai oán một thời gian rất dài.

Buổi tối, Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên ra ngoài.

"Đông Qua em có muốn đi cùng không?" tuy rằng rất không hy vọng Đông Qua đáp ứng, nhưng Mạc Ngôn vẫn lịch sự hỏi, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Ông Trời ơi, ông đã làm cho con bị tiêu chảy, lần này bóng đèn cũng không nên đi theo con nha? Đất diễn của con đã đã mất rất nhiều, không cần lại bỏ bớt nữa!

"Thôi! Em muốn đi ngủ, em muốn ngủ cho đủ tiền thuê phòng!"

"……"

"Đi thôi đi thôi! Cậu đã muốn như vậy, không thể lại bị lây bệnh" Cư Nhiên nhanh chóng kéo Mạc Ngôn đi.

Cổ Trấn về đêm cũng không đẹp như Mạc Ngôn tưởng tượng. Không náo nhiệt bằng ban ngày, nhưng xinh đẹp ở chỗ, Cổ Trấn về đêm có một loại yên tĩnh mà ngươi thành phố vĩnh viễn nhìn không thấy. Giống như một bài thơ trữ tình.

Mặt trăng chiếu xuống tạo thành một vòng tròn trên mặt sông, mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, phá vỡ bóng mặt trăng tròn. Có cửa hàng còn mở cửa, bởi vì hiện tại là buổi tối, du khách không nhiều lắm, cho nên nhóm chủ cửa hàng đều rãnh rỗi, nếu bạn đi vào trong cửa hàng, sẽ có người chủ khó có lúc nhàn rỗi cùng bạn nói tào lao mấy câu, nói cũ trong Cổ Trấn, nói về nơi này có gì là đáng giá để xem, lại nói có nào gì không đẹp. Nói cửa hàng của bọn họ từng có ngôi sao nào đã tới, nhân vật nào từng ghé thăm qua, còn dùng mặt tiền cửa hàng của bọn họ làm cảnh cho phim truyền hình. Sau đó càu nhàu nói, kỳ thật ngôi sao cùng nhân vật lớn cũng vậy, không gì ngạc nhiên, bọn họ trong này cũng có thể thấy được.

Sau đó nhìn dưới cây đại thụ kia trong Cổ Trấn, có một tảng đá tự nhiên, nghe người ta hóng mát dưới bóng đại thụ nói, mỗi một nơi trên tảng đá này, chỉ cần có một đoàn làm phim ở trong này quay phim, đều khắc tên đoàn phim hoặc tên bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh đã quay lên trên tảng đá.

Có người nói với vẻ tự hào, có người nói với vẻ mặt bình thản, hiển nhiên đã nhìn quen.

Trên sân khấu kịch có con hát lả lướt nha nha hát hí khúc, có mấy người già mê nghe hí kịch ngồi phía dưới xem, cũng có du khách, cầm camera chụp ảnh, đèn flash nháy rất rõ ràng.

Lúc đi lên cầu, Mạc Ngôn ồn ào muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Thật là vô dụng" Cư Nhiên vẫn không nói ngọt được, bất quá vẫn cùng Mạc Ngôn ngồi xuống.

"Cái gì, ngồi xuống đây rất thơ mộng nha. Ngẫu nhiên cũng thích hợp để nghỉ ngơi!" Mạc Ngôn nói, ánh mắt hướng tới bên bờ sông, tay lại vươn ra, tóm lấy tay Cư Nhiên.

"…… chị đang muốn làm gì đó?" tay bị người nắm lấy, Cư Nhiên nhìn người nào đó bên cạnh mình.

"Ai chà chà…… hôm nay trăng đẹp quá nhờ, không nắm tay không phải quá lãng phí sao? Hơn nữa…… không phải bọn họ đều nắm tay nhau đó sao, chúng ta cũng không thể thua người ta"

"……" liếc mắt. Nắm có cái tay mà cũng cần lý do vậy sao?

Bên bờ sông có người đang thả đèn hoa sen, ánh mắt Mạc Ngôn bị hấp dẫn.

"Cư Nhiên…… kia là cái gì?"

"Hửm? Hẳn là một chiêu trò kinh doanh của nơi này" Cư Nhiên hứng thú không cao như Mạc Ngôn, nhìn thoáng qua bờ bên kia, thản nhiên nói.

"Gì? Được được, em không biết chuyện này cũng rất lãng mạng sao?" ánh mắt lòe lòe sáng lên nhìn Cư Nhiên.

"Nếu chị cũng muốn chơi thì cứ nói thẳng" =.=

"…… chị chỉ muốn thử xem thôi…… ha ha"

Hai người vì thế liền đi đến sạp trước mặt này.

"Hai cô muốn loại đèn hoa sen nào?" chủ sạp rất niềm nở thành thạo hỏi.

"Hả…… có rất nhiều loại sao?"

"Có nha! Nhiều lắm, 5 tệ một cái ,10 tệ một cái, 15 tệ, 20, 30 tệ, giá nào cũng có"

"Vậy thì có gì khác nhau?" ham học hỏi tiếp.

"Khác nhau chứ? Kích cỡ lớn nhỏ, chất lượng giấy khác nhau. Ví dụ loại 5 tệ mốt cái thì nhỏ, chất lượng cũng kém, giá càng cao, chất lượng lại càng tốt, đèn lại càng lớn" chủ sạp chỉ vào một loạt đèn hoa sen đặt bên trong nói.

"À…… vậy tôi chọn loại 15 tệ một cái là được" tiền của mình không nhiều lắm, …… vẫn không nên xa xỉ như vậy.

"Được, muốn mấy cái?"

"Hai cái"

"Hai cái 30 tệ. Muốn tôi giúp cô cắm nến trong đèn luôn không?"

"À, được nha" thừa dịp chủ sạp đen cắm nến, Mạc Ngôn cầm lấy một ngọn đèn hoa sen xem xét. "Không phải cái này làm từ giấy sao? Sẽ không chìm xuống chứ?" nghi ngờ, nghi ngờ.

"Không có…… có sáp, có thể ở nổi trên mặt nước được mấy tiếng"

"Vì sao đèn hoa sen này có một cái khay?"

"Nếu không có cái khay này, khi đốt nến trong đèn thì đèn sẽ bị chìm" chủ sạp cắm xong cây nến, cho bọn họ một cái bật lửa.

"Tốt lắm, cái bật lửa thì lát đem trả lại là được, các cô có muốn viết chữ trên đèn không? Nơi này có bút có giấy, các cô có thể viết"

"À à, cám ơn nha" Mạc Ngôn cầm lấy bút, cẩn thận viết nguyện vọng của mình lên trên mặt đèn. Sau khi viết xong nhìn Cư Nhiên, phát hiện đối phương căn bản không hề động. "A? Cư Nhiên em không viết sao?"

"Tùy tiện"

"Á ~~~ không được như vậy…… viết đi mà, người ta tốn mất 30 tệ đó, không cho lãng phí"

"……" Cư Nhiên cầm lấy bút, trên giấy rẹt rẹt viết rất nhanh vài nét bút.

"Nè nè…… viết gì đó?" Mạc Ngôn nhìn lén.

"Không viết gì hết" Cư Nhiên gấp tờ giấy, không cho Mạc Ngôn thấy.

"Keo kiệt…… chị cũng không cho em xem" Mạc Ngôn thở phì phì cầm lấy tờ giấy của mình, nhét vào bên trong đèn hoa sen. Tức giận đi ra khỏi sạp, tức giận đứng bên bờ sông, sau đó quay đầu nhìn Cư Nhiên. "Cùng nhau thả đèn ~~ nhanh lại đây"

Cư Nhiên cầm lấy đèn hoa sen của mình, cuối cùng nhìn thoáng qua tờ giấy mình viết, gấp gọn bỏ vào bên trong đèn hoa sen, đi ra ngoài.

"Giấc mơ trở thành sự thật" Mạc Ngôn cầu nguyện. Nhìn đèn hoa sen của mình với Cư Nhiên trôi đi càng lúc càng xa, lại quay đầu, không chết tâm mà vẫn hỏi Cư Nhiên. "Này…… đến tột cùng là em viết gì thế?"

Cư Nhiên dắt tay Mạc Ngôn, nhướn mi hỏi lại. "Vậy chị viết nguyện vọng gì?"

"Hey hey…… là chị hỏi trước nha"

"Cho nên chính chị nói trước đi, vậy thì mới mong người ta nói ra đáp án chớ"

"Đây là ngụy biện?"

"Họ Cư rất ngụy biện"

o (╯□╰)o

Mạc Ngôn nhíu mày nhìn Cư Nhiên, sau một lúc lâu mới không cam lòng nói: "Chị còn có thể viết gì, đương nhiên viết hy vọng chúng ta đều có thể hạnh phúc, còn hy vọng á…… chính là ý tứ hạnh phúc"

Cư Nhiên đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Càng thêm dùng sức nắm tay Mạc Ngôn. "Tâm nguyện của em, em đã nắm được trong tay"

"?" Mạc Ngôn nhìn mặt Cư Nhiên, sau thời gian rất lâu, nàng cúi đầu, nở nụ cười.

Kỳ thật nguyện vọng của chúng ta, cũng không phải giống nhau sao?

Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.

Lúc tử sinh hay khi cách biệt,

Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

"Sống bên nhau mãi đến hồi già nua".


(Người Dịch : Tạ Quang Phát)