Chương 41

Tháng sáu, thời tiết bắt đầu càng ngày càng nóng, Mạc Ngôn bắt đầu không muốn ra ngoài. Cả ngày luôn ở trong nhà, đám nhóc con ở nhà trẻ sắp đi nghỉ hè, công tác chuẩn bị của nhà trẻ lại bắt đầu, mỗi cuối tuần luôn phải làm, rất bận rộn. Mạc Ngôn ở trong nhà, viết nhận xét về đám nhóc trong lớp.

"Đúng rồi…… gần đây tiểu thuyết chủa chị ở trên mạng rất được hoan nghênh nha" Cư Nhiên nằm trên giường Mạc Ngôn, trong tay đang cầm một quyển truyện nói, nhìn nhìn, đột nhiên nói như vậy.

"Ừm? Cái gì?" nhìn chằm chằm máy tính vắt hết óc nghĩ, nên viết thế nào cho một đứa nhóc bình thường không thích nói chuyện, cực kỳ hướng nội không có gì đặc biệt xông ra biểu hiện, hơn nữa luôn xin phép, dường như không biết viết nhận xét thế nào về đám nhóc học ở nhà trẻ, Mạc Ngôn trả lời không chút để ý.

"Mấy ngày nay em lên web đăng truyện của chị xem qua. Gần đây người đọc tăng lên, hình như khá nhiều. Xếp hạng trên web cũng khác tốt" Cư Nhiên buông cuốn truyện châm biến trong tay xuống, nói với ai đó đang ngồi trước máy tính.

"Ừm……" nhíu mày. Rõ ràng viết: bé là một bé trai rất yên tĩnh, lúc đi học có kỷ luật, còn chăm chú nghe giảng, cũng chưa bao giờ thấy bé ăn hiếp bạn nhỏ khác, ở trong mắt cô giáo bé là một đứa trẻ tuyệt vời. Nhưng tình trạng sức khỏe của bé làm cho cô giáo thật lo lắng, cô hy vọng bé sẽ chăm sóc sức khỏe tốt, mỗi ngày đều đến nhà trẻ tham gia học tập.

"……" không nghe hử? Có chút buồn bực.

"A? Em nói cái gì?" tạm dừng sau một lúc lâu, đột nhiên quay đầu hỏi.

"……" phản ứng này, có phải quá mức chậm hay không? Cho dù phản ứng chậm chạp, cũng không phải vậy đi? Cư Nhiên càng thêm buồn bực. "Chính là bộ tiểu thuyết chị viết gần đây nhất, bình luận trên trang web, dường như không tồi"

"Ách? Viết gần đây? Là 'Ỷ mộng lâu' ?"

"Đúng vậy…… nhưng mà sao chị đột nhiên bắt đầu viết bách hợp? Bộ truyện này xác thực không phải đam mỹ?"

"Ách…… đúng vậy…… ha ha. Đột nhiên nảy ra ý tưởng" không thể nói, là vì do lúc trước em không để ý tới chị, đầu óc động kinh mới viết?

"Vậy tiểu thuyết của chị, đủ khả năng tham giao vào V không?"

"Hở? Tham giao vào V? Cái kia, còn chưa tới trình độ đó đi? Chị cũng không nghĩ tới ~~" bắt đầu tự hỏi.

"…… em đã đọc qua văn chị viết" lại còn nói.

"Thật sự? Không thể nào?" có chút khẩn trương, bởi vì đột nhiên nhớ mình lúc trước, bộ tiểu thuyết bị Cư Nhiên mắng cực kỳ thảm thương kia …… á…… mình quen biết cùng Cư Nhiên, hẳn là bắt đầu từ bộ tiểu thuyết đó đi? Hay là từ sau khi nhà mình dọn đến khu này? Ờm, đến cuối cùng là bắt đầu từ lúc nào ta? Ai nha nha ~~ khi không mình nghĩ về chuyện này chi? Không cho nghĩ, không cho nghĩ. Trở về vấn đề chính!

"Chị rất hồi hộp?"

"Đó là đương nhiên! Chị cũng không thích lại bị mắng trên mạng, đặt trên người ai, cũng không thích mà?" cho dù là tác giả mới, cũng không thích bị người khác mắng trên mạng!

"Chị yên tâm…… lần này chị viết tiểu thuyết không có dở vậy" rất thành tâm nói, tuy rằng Cư Nhiên có thể tin tưởng mà trong lòng Mạc Ngôn đã cảm thấy hơi giả giả. "Ít nhất, không có cảm giác ngàn người có một khuôn mặt"

"…… đó là đương nhiên! Lần này chị đặc biệt chú ý nha" lần trước bị người ta mắng thành dạng này, muốn không chú ý điểm này cũng không được?

"Bất quá…… không khí trong tiểu thuyết trầm thấp quá mức, chị rất chú trọng xây dựng loại cảm giác thê lương, khiến cho tiểu thuyết có vẻ hơi giả tạo, hơn nữa vì làm nổi bật tính cách nhân vật, chị quá mức nhấn mạnh, tạo cho đọc giả loại cảm giác sợ hãi không biết tên. Kỳ thật, tính cách nhân vật muốn xây dựng tốt, là hành vi cử chỉ bình thường của họ, cùng ngôn ngữ, thái độ làm việc, không phải chỉ biểu hiện ở việc miêu tả cùng hình dung, điểm này chị có thể để ý thêm chút nữa" Cư Nhiên biếng nhác nằm trên giường, dường như không có gì nói vậy.

"……" sắc mặt Mạc Ngôn…… càng ngày càng rối rắm. Tuy rằng biết đối phương nói đều là thật, nhưng nghe người khác nói tiểu thuyết của mình như vậy…… quả nhiên vẫn cảm thấy khó chịu a a a!!

Mạc Ngôn rời máy tính. Đi đến bên giường, đứng thẳng trước mặt Cư Nhiên, lạnh lùng nhìn Cư Nhiên trên giường.

"Làm sao vậy?"

"Lúc này…… lúc này…… lúc này nhất định phải, nhất định phải……" hạ quyết định, quyết tâm nói xong.

"Ân? Nhất định phải cái gì?" Cư Nhiên nghi hoặc.

"Nhất định phải ăn em a a a a!!" dũng mãnh!

Khụ khụ khụ khụ…… hài hòa trong lúc, lấy cảnh kết cục, trực tiếp lược qua ……

…………

Cư Nhiên ôm Mạc Ngôn, nhìncô gái mặt baby nằm bên cạnh mình, không biết lại vì chuyện gì mà có bộ dáng ngẩn người, có chút cảm khái thở dài.

"Ừm?" cô gái ngẩn người xem ra hồn vía còn chưa hoàn toàn chạy trốn, tròng mắt chuyển động lại đây, liếc nhìn người đẹp bên cạnh một cái. "Làm gì mà thở dài?"

Cư Nhiên mỉm cười nói: "Em đang suy nghĩ, khi nào thì em mới được nghe chị nói với em câu 'chị yêu em' "

Mạc Ngôn lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: "Nói gì thế! Chị cũng chưa được nghe em nói nha!"

"Em chưa nói gì? Nhưng em nhớ rõ hình như em nói không chỉ một lần nhỉ? Lời em thích chị gì gì đó đó" lúc mình vừa thổ lộ.

"Ai nha! Cái đó…… Cái đó là trước đây, hiện tại em cũng không nói gì nữa" Mạc Ngôn ấp úng nói sạo.

"Trước đây? Cái đó cũng không phải chuyện mới qua không bao lâu hửm?" nhìn coi chị còn muốn nói sạo thế nào.

"Nhớ rồi, nhớ rồi! Ít nhất là một tháng đó!"

"……" ăn rồi là muốn ăn luôn, đến giờ còn không chịu nói sao? Nàng sẽ không hiểu được, nói một câu "em yêu chị" là có thể muốn mạng của nàng sao? Cư Nhiên rối rắm. Nhìn người nằm bên cạnh mình, rõ ràng là người nói sạo, hỏi: "Vậy nếu hiện tại em lặp lại lần nữa, chị sẽ nói sao?"

"Oh?" Mạc Ngôn đỏ mặt, tròng mắt quay tròn. "…… cái đó, không phải chị không muốn nói …… nhưng…… chị ngượng ngùng ~~"

"Có cái gì mà ngượng ngùng?"

"Ai nha ~~ chính là sẽ ngượng ngùng!" a a a ~~ nói đến, mình còn chưa chính thức nói mình nhận Cư Nhiên nhỉ? Vì sao mình lại cùng Cư Nhiên làm ra chuyện như vậy?! Vì sao, đây là sao?

Xem cái dạng ngu ngốc hiện tại này, nếu tiếp tục cố gắng, Cư Nhiên có nắm chắc, nàng nhất định sẽ nói ra lời bản thân muốn nghe. Nhưng……

"Ai……" nếu muốn đồ ngốc miễn cưỡng nói, nàng vẫn không muốn…… "Đồ ngốc……" không miễn cưỡng chị.

"A? Làm gì mà nói người ta ngốc?!"

"Em yêu chị" nhưng, chị cũng nhanh lên cho em, đừng cho em chờ quá lâu.

…………

…………

Tháng bảy, nhà trẻ rốt cục cũng nghỉ, chỉ còn lại mỗi chuyện viết báo cáo về bọn nhóc. Mạc Ngôn cùng cô Ngô cùng nhau ở lại nhà trẻ làm báo cáo.

Trong phòng học mặt không có đám nhóc con, thật sự im lặng trước nay chưa được.

"Ừm? Xem ra là sự thật" cô Ngô nhìn chằm chằm máy tính mình, thì thào tự nói.

"Gì mà sự thật?" Mạc Ngôn nâng đầu lên, hỏi cô giáo ngồi đối diện.

"Bọn họ nói có ông chủ lớn đầu tư ba tỉ đô la trong này, xây dựng nhà máy sản xuất điện năng từ việc đốt rác thải, xem ra chuyện này là sự thật"

"Nhà máy sản xuất điện năng từ việc đốt rác thải? Đó là gì vậy?"

"Chính là đem rác thải đốt cháy, từ đó tiến hành sản xuất nhiệt điện" cô Ngô từ máy tính phát ra âm thanh. "Trước kia cũng chỉ là nói, bất quá thật không ngờ, bọn họ thật sự tiến hành"

"Ừm? Nhưng nghe cũng không tồi nha! Có năng lực xử lý rác thải, lại có thể sản xuất điện"

"Nhưng hiện tại rác thải hầu như là plastic? Sau khi đốt cháy thì có thể sinh ra biết bao nhiêu chất gây ung thư? Nếu dựa theo bọn họ nói, như vậy đốt cháy rác thải chẳng khác nào sản xuất chất gây ung thư? Muốn hại chết bao nhiêu người?"

"Ừm? Này…… cũng đúng" Mạc Ngôn cúi đầu trầm tư.

"Hình như hiện tại đang khởi công, cũng không biết sau đó sẽ thế nào, hiện tại quan sát trước đã"

"Ừm. Này này…… bà đừng có mà nhàn rỗi nhé, đừng nhìn máy tính nữa, nhanh làm việc, còn có rất nhiều việc đều chưa có hoàn thành!"

"Tui biết mà. Việc này sao, còn thời gian đâu" không cam lòng tắt máy tính, bắt đầu công việc.

"Ôi chao ~~ làm giáo viên vào thời điểm cuối kỳ đúng là đau khổ nhất…… rất muốn giống đám nhóc con đó, được nghỉ một cái là về nhà luôn, gì cũng không cần làm"

"Tui nói bà đây là đang nằm mơ sao?"

"Cái gì hở! Nghĩ lại cũng không được a?" than thở, cúi đầu làm việc. Mặt khác, cảm thấy công việc của Cư Nhiên thoải mái, ô ~~ cuộc sống khắp nơi thật sự tràn ngập mâu thuẫn a.

Về phương diện khác, Cư Nhiên ngồi trong thư phòng, cầm điện thoại trong tay, sắc mặt không tốt.

"Ừm? Sau đó thì sao? Không phải vài ngày trước mới đưa cho cậu sao? Hiện tại cậu lại muốn cái gì?"

"Ai nha ~~ không cần nói như vậy! Kỳ thật chủ biên muốn kỳ tiếp theo làm một bài phỏng vấn, chính là phỏng vấn vài người tác giả rất được hoan nghênh trên tạp chí, cho nên bảo tớ hỏi cậu đó ~~" đầu kia điện thoại, cho dù Cư Nhiên không thấy Đông Qua, cũng biết đối phương cười kiểu nịnh nọt.

"Tớ không cần…… tớ bận rất nhiều việc, không rảnh"

"Ể ~~ cái này lại không cần cậu tự viết ~~ chỉ cần trả lời vài câu hỏi phỏng vấn là ok ~~ không tốn nhiều thời gian của cậu đâu" tiếp tục dùng thanh âm nịnh nọt nói.

"Tớ không rảnh" nói không rảnh chính là không rảnh.

"Ai? Tiểu Nhiên cậu không được vậy nha ~~ tớ đã cược nhất định có thể dụ được cậu phỏng vấn mà ~~ người ta tin tưởng cậu, chẳng lẽ cậu không biết xấu hổ làm cho người ta thất vọng vậy ư?"

"Đó là chuyện của cậu, liên quan gì tớ?"

"Uy uy ~~~ được thôi được thôi ~~ Tiểu Nhiên cậu đáp ứng đi ~~"

"Thù lao" người nào đó rất thực tế.

"Gì hở?! Chúng ta làm bạn bè nhiều năm mà cậu còn muốn tớ trả thù lao? Cậu hơi quá đáng rồi đó! @#%……" đầu kia điện thoại bi bô bi bô không dứt. Không cần tưởng tượng cũng có thể biết sắc mặt đối phương thế nào.

"Thù lao, không có lợi không bàn nữa" hiển nhiên đã muốn là thói quen, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi.

"Câu cậu cậu…… Tiểu Nhiên cậu hơi quá đáng rồi đó ~~~ cụp rụp! Tít — tít –"

"……" Cư Nhiên nhìn điện thoại trong tay. Thật sự giỏi quá! Hiện tại đã dám cúp điện thoại của nàng.

Để điện thoại gọn lại. Cư Nhiên ngây người một lát, sau đó tìm một tư thế thoải mái nhất trên ghế, nằm xuống. Kiên nhẫn cùng đợi.

Quả nhiên…… không đến năm phút đồng hồ.

"Đinh linh linh ~~~ đinh linh linh ~~" điện thoại vội vàng vang lên tiếng chuông.

Cư Nhiên ngồi trên ghế, nhìn điện thoại.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…… sau khi vang lên tiếng chuông thứ chín, cầm lấy điện thoại.

"Ừm?"

"Cậu không nghe điện thoại, cậu cố ý! Cậu cố ý đúng không?!" đầu kia điện thoại, tiếng Đông Qua gào thét kiệt lực.

"Ừ, cố ý đó" thẳng thắn trả lời!

"Oa a a a! Cậu còn trả lời thẳng thắn nữa!"

"…… sau đó thì sao? Thù lao là cái gì?" hoàn toàn không để ý sự đối phương la hét, lại hỏi lần nữa.

"Được rồi, được rồi ~~ tớ mời khách ~~ mời các cậu đến Cổ Trấn chúng tớ du lịch, thế nào?"

"Ừm……"

"Thế nào! Cha chà! Cổ Trấn rất nên thơ nha ~~ hơn nữa cậu có thể rủ tách trà kia của cậu cùng đến nha ~~" dụ hoặc.

"Miễn cưỡng ok……" nhưng mà nghĩ lại, có thể cùng Mạc Ngôn ra ngoài, cảm giác hẳn không tệ lắm.

"……"

"Khi nào đi?"

"Nghỉ hè! Vào thời tiết nóng nực này, ba ngày sau"

"……" nàng muốn hỏi, ba ngày sau, đồ ngốc kia có thời gian không.