Chương 40

Đối với loại chuyện H này, Mạc Ngôn vẫn rất kiêng dè, nguyên nhân kiêng dè có điểm thái quá, Mạc Ngôn cảm thấy nếu đã xảy ra chuyện như vậy, thởi điểm gặp mặt đối phương, sẽ ngượng ngùng.

Nhưng là……

"Ừm? Chị nhìn chằm chằm em làm gì?" Cư Nhiên ngồi trước máy tính, nhướn mi.

"Không…… không có gì" các nàng trong lúc đó, trước H cùng sau H, thật sự khác nhau sao? Hình như không có đi?

Mạc Ngôn đang cầm trà sữa, ngồi trên ghế nhìn máy tính trước mặt Cư Nhiên tiếp tục ngẩn người.

"Sao thế? Mê đắm em?" Cư Nhiên vui đùa nói.

"……" Mạc Ngôn cười ngất, kính nhờ, rõ ràng gương mặt không thích hợp để nói giỡn, không học người ta nói giỡn thì thôi! Lại càng không tìm hiểu biểu tình người ta hya thể hiện khi nói giỡn! Làm cho người ta thật thất vọng đau khổ ~~"Không có đâu ~~ em viết văn nhanh lên đi, không phải tối nay phải giao bản thảo sao?"

"Ừm ~~ chị đang gấp?" tà tà cười.

"Có một chút……" gần đây Cư Nhiên luôn cười như vậy, nụ cười này, nói thật ra làm cho lòng Mạc Ngôn có một loại cảm giác chíp bông.

"Chỉ một chút?"

"……" nàng rốt cuộc muốn gì? Cảnh giác. "Ờ đúng……"

"Nếu như vậy…… em sẽ không viết. Thật ra tối nay có quá nhiều việc" Cư Nhiên đột nhiên dùng giọng điệu thoải mái nói.

"Hể? Như vậy sao được?" rất xin lỗi đọc giả, rất xin lỗi Đông Qua không dậy nổi, là quan trọng nhất là cuốn tiểu thuyết sắp kết thúc …… rất xin lỗi chính bản thân mình!

"Không sao, dù sao cũng sẽ không có tai nạn chết người" 'mỉm cười' nói, chuẩn bị tắt máy.

"Ya ya ya ~~~ không nên, không nên!" người đang cầm trà sữa thiếu chút nữa nhảy lên từ trên ghế. Này…… em không thể là người không biết chịu trách nhiệm nha ~~~

"Ửm?" Cư Nhiên quay đầu, nhướn mi, cười nói: "Xem ra, chị rất muốn xem rồi ~~"

"Á ~~~~" trong nháy mắt, Mạc Ngôn cũng cảm nhận được cái loại bản năng động vật trong truyền thuyết. Quả nhiên, người vẫn là động vật ~~~

Mạc Ngôn cười mỉa.

Cư Nhiên rời đi từ trước máy tính, sau đó đi đến trước mặt Mạc Ngôn, dừng lại, cong thắt lưng nhìn ngồi Mạc Ngôn ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, khẽ cười nói: "Muốn đọc…… có phải nên trao đổi một cái gì đó không nhỉ?"

"…… ha ha…… trao đổi…… cụ thể là cái gì?" tiếp tục cười mỉa, kỳ thật hỏi một vấn đề rất ngốc. Cái muốn trao đổi, ra vẻ mình đã đoán được, chỉ là mình không muốn tin mà thôi.

Cư Nhiên đem gương mặt xinh đẹp đến gần Mạc Ngôn.

Hôn mê, hôn mê, hôn mê ~~~~~ dựa vào gần quá …… khuôn mặt này, rất có lực sát thương ~~

Người đẹp cực kỳ nguy hiểm gợi lên nụ cười lại càng thêm nguy hiểm. Nhìn người nào đó ngồi trên ghế bị sắc đẹp của mình làm đầu óc mê muội, vươn tay ngọc. Nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Ngôn lên. "Vậy chị nói…… nên trao đổi cái gì đây?"

"Ách ~~~ chị chị……" Mạc Ngôn đang cầm trà sữa trong tay, nhìn hai mắt Cư Nhiên, mơ mơ màng màng nói không ra lời, một bộ dáng linh hồn bé nhỏ bị câu đi.

Cư Nhiên chậm rãi hôn lên môi Mạc Ngôn, đối phương hơi hơi há miệng, thậm chí quên mất phải đóng miệng lại, tùy ý Cư Nhiên hôn.

Cư Nhiên hôn rất trong sáng, sau đó…… tay cực kỳ không trong sáng, vươn vào bên trong quần áo Mạc Ngôn.

"Ô ô……" Mạc Ngôn hết hồn, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi Cư Nhiên, ly trà sữa trong tay cũng thiếu chút nữa nghiêng ngả.

"Làm sao vậy? Chị giật mình?" Cư Nhiên rời khỏi môi Mạc Ngôn, nhẹ tay ôm lấy thắt lưng Mạc Ngôn. Cảm thụ được cảm giác mịn màng bên hông. Làn da Mạc Ngôn, quả nhiên là cực kỳ tốt nha.

"Chị chị…… Cư, Cư Nhiên?" trong tay Mạc Ngôn đang cầm trà sữa, đáng thương hề hề nhìn Cư Nhiên. Nấu mà giãy dụa…… trà sữa sẽ đổ…… nhưng mình đã không còn chỗ để né, nếu tiếp tục né thì mình sẽ té từ trên ghế xuống, đầu tiếp đất trước, nhất định sẽ rất đau, có khả năng trở thành ngốc thật. Hơn nữa trà sữa trong tay nhất định sẽ đổ, quần áo sẽ bẩn ……

"Hửm? Cái gì?" ngón tay thon dài linh hoạt mở từng nút áo trên người Mạc Ngôn, từng nút từng nút một.

Muốn tránh lại tránh không xong, lại không có cách nào phản kháng. Mạc Ngôn hối hận ~~~ hôm nay mình mặc áo sơmi, loại áo này…… rất dễ dàng làm người ta thực hiện được ý đồ. Mình hẳn là nên mặc T-shirt, tóm lại mặc kệ thế nào, cũng không mặc áo sơmi, về sau cũng không muốn mặc ~~~~(>_<)~~~~

Quần áo đã bị Cư Nhiên cởi được một nửa, Mạc Ngôn ngồi ép sát vào ghế, bộ dáng muốn cười cũng cười không được, muốn khóc lại không dám, làm cho người ta rất muốn ăn hiếp. Cư Nhiên cảm thấy…… máu S trong người mình sớm hay muộn cũng sẽ bị tên ngốc này kích phát ra.

"À này……trao đổi gì đó …… chúng ta…… chúng ta có thể đổi không?"

"Ừm? Vậy chị biết em đang muốn trao đổi gì?"

"Ách……" chị hy vọng mình không biết nha ~~~ nhưng em đã muốn hành động, nếu chị không biết cũng đã biết rồi? "Ha ha…… vậy em muốn cái gì nha?" lui lui lui…… tiếp tục lui về phía sau.

"A…… cái đó……" cúi đầu cắn một cái trên bả vai đang lộ ra của Mạc Ngôn. Trên bờ vai mượt mà bóng loáng lập tức xuất hiện một loạt dấu răng.

"Ừ…… Cư Nhiên, đau" làm gì mà cắn nàng? Ăn hiếp người ta quá hà.

"Đau? Đó là chuyện tốt" đưa tay cởi quần Mạc Ngôn.

"Oa oa ~~ không nên cởϊ qυầи!" một tay cầm ly trà sữa, một tay vội vàng ngăn cản. Đau mà là chuyện tốt? Nàng sợ đau nhất!

"Không cởϊ qυầи, chị định trao đổi cái gì?" tà tà cười.

"Chị chị chị…… Cư Nhiên!!"

"Nè…… bỏ ly trà sữa trong tay chị xuống đi…… ha?"

"@&%……"

…………

"Không phải em đã nói, lần sau đến lượt chị áp em sao?"

"Ửm? Em có nói 'lần sau' sao?"

"Em em em…… ưm a…… em xấu lắm ~~~"

"Đúng đó"

Trẻ con không được nhìn những cảnh này (…… người lớn cũng không cho nhìn, là chuyện riêng của nhà người ta)

"Chị chị chị…… chị nhất định sẽ…… ưm ưm…… nhất định sẽ nói…… a a…… đòi lại……" mổ tiểu nhân bị gục, trong lòng nhớ kỹ, chuẩn bị báo thù.

Cuối tháng.

"Nha nha! Tiểu Nhiên, lần này cậu lại viết nhiều như vậy, sao vại sao vại? RP bạo phát? Uống lộn thuốc?" Đông Qua nhìn tư liệu trong tay, kích động vạn phần.

"Ừm?" Cư Nhiên nhướn mi.

"Ha ha a……" Đông Qua cười mỉa.

"……" sắc mặt Mạc Ngôn thật rối rắm. Này…… là nàng hy sinh sắc đẹp mới đổi được nha ~~

"…… Tiểu Ngôn, của chị đâu?"

"Gì?" Mạc Ngôn nháy mắt mấy cái, có gì liên quan với nàng? Nàng cũng cùng Đông Qua ký hợp đồng? Không có a.

"Gì? Gì cái gì mà gì? Tranh của chị đâu? Tiểu thuyết lần này của Cư Nhiên, không phải chị vẽ tranh minh hoạ sao? Đã qua một tháng, tranh của chị đâu? Đừng nói cho em biết là chị chưa vẽ nha!"

"Gì gì gì? Cái đó…… đúng nha…… hắc hắc hắc hắc" tiếp tục cười mỉa. Ra vẻ trước kia mình từng quyết định như thế cùng Cư Nhiên, nhưng…… nàng hoàn toàn quên.

"Chị cười 'hắc hắc hắc hắc' là phản ứng chị chưa có vẽ đúng không? Đúng không?! Oa oa oa! Em nói Tiểu Ngôn a……" tiếp tục lược bớt từ vô nghĩa.

"……"

"……"

Mạc Ngôn có hơi cảm nhận được cảm giác của Cư Nhiên.

"…… gần đây vì phải bận chăm sóc…… còn có…… chị vừa muốn cái này vừa muốn cái kia ……"

"Em biết em biết, em tất cả đều biết, này nọ tất cả đều không cần lấy cớ, chị là rảnh rỗi rảnh rỗi rảnh rỗi ~~~" càu nhàu càu càu nhàu.

"Chị có vẽ, có vẽ ~~~~"

"Vậy cái chị vẽ đâu? Tranh đâu?!"

"Oa a a a a ~~~" Mạc Ngôn chạy trốn.

"Em nói em nói em nói ~~~" đây là Đông Qua đang đuổi theo.

Một lúc lâu sau –

Cư Nhiên cười tủm tỉm gõ cửa.

"Chị đang bận bận bận ~~~" Mạc Ngôn ở trong phòng hô to.

"Đông Qua đi rồi" Cư Nhiên cười nói.

"À à à ~~~" cửa phòng được mở ra. Mạc Ngôn quay đầu nhìn. "Đi rồi a? Ha ha a…… làm chị sợ muốn chết"

"Hù chết chị? Em nhớ rõ trước kia hình như có người từng nói, rất hâm mộ việc tác giả có thể bị biên tập thúc giục giao bản thảo mà? Hiện tại người ta được như mong muốn, hẳn là nên cao hứng đi chứ?" Cư Nhiên dựa vào khung cửa, miễn cưỡng nói, biểu tình trên mặt rõ ràng là vui sướиɠ khi người gặp họa.

Vì thế Mạc Ngôn liền quýnh. Tuy rằng thật hy vọng mình được như vậy…… nhưng lại có điểm không quá giống.

"Ai ai ~~~ thật sự không phải chị cố ý, chị đúng là quên mất chuyện này" nói với vẻ mặt ai oán.

"A……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn cười nói: "Chị cũng khá thành thật ha" nói xong đầu hướng vào phía trong phòng vẽ của Mạc Ngôn nhìn qua, hỏi: "Vậy giờ chị định vẽ luôn sao? Em nhớ không lầm hình như chị phải vẽ tới ba bức tranh minh họa nhỉ?" ừ…… còn có bốn ngày nữa là tới cuối tháng . Nếu Mạc Ngôn không kịp giao tranh, tạp chí xã sẽ thê thảm đây.

Tuy rằng cảm thấy Đông Qua có hơi quá, nhưng Cư Nhiên vẫn rất muốn nhìn xem bộ dáng Mạc Ngôn không có cách nào hoàn thành kế hoạch để bị Đông Qua tàn phá. Quả nhiên…… máu S trong người mình đang phát tác ra sao?

"……"-_-||| Mạc Ngôn ôm đầu, bộ dáng đau khổ tột cùng. "…… chị…… một bức cũng chưa vẽ đâu ~~~~" orz.

"Chị không cho em vào?" cứ đứng ở cửa nói chuyện, có hơi mệt, nếu được ra yêu cầu, nàng hy vọng có thể có một cái ghế tựa lưng.

"Ừm?" cô gái vừa rồi còn ôm đầu vẻ mặt đau khổ đột nhiên hé mở mắt, biểu tình này nếu xuất hiện trên người Cư Nhiên sẽ đem đến loại cảm giác tà tà, nhưng rất hấp dẫn người, tục ngữ nói, đàn ông không xấu, phụ nữ không thương, tuy rằng Cư Nhiên là con gái……

Bất quá biểu tình này xuất hiện trên mặt Mạc Ngôn, mặt baby ghét với biểu tình này ……

Cư Nhiên rất muốn hung hăng cắn một cái trên mặt Mạc Ngôn.

"Em muốn nhìn?"

"…… muốn nhìn" thông minh như Cư Nhiên, tự nhiên biết trong lòng Mạc Ngôn tính toán gì, vì thế lộ ra một nụ cười rất trong sáng với Mạc Ngôn.

"Hắc hắc……" Mạc Ngôn cực kỳ tự sướиɠ nở nụ cười. Học cử chỉ trước kia của Cư Nhiên, vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Ngôn lên. "Muốn nhìn…… có phải nên trao đổi một cái gì đó có phải không nào?"

Cư Nhiên nhướn hai hàng lông mày. "Trao đổi đó, cụ thể là như thế nào?"

Nga nga ~~ chính là như vậy, chính là như vậy…… hôm nay nhất định, nhất định phải ăn luôn Cư Nhiên ~~~ nàng rốt cục có thể thực thi kế hoạch trả thù rồi sao?

"Em nói xem?" Mạc Ngôn dán sát vào Cư Nhiên, nhẹ nhàng hôn lỗ tai Cư Nhiên.

"Như vậy sao? Chúng ta vào bên trong đi?" tiếng nói Cư Nhiên mềm mại, nghe…… thật là thoải mái a ~~

"Tốt" đắc ý cười.

Hai người song song vào phòng. Sau đó……

"No no!! Không đúng, không đúng, không đúng! Không phải như thế, oa oa oa! Cư Nhiên, là em! Là em ở dưới chứ không phải chị!!"

"……" Là em? Là chị mới đúng chớ?

Tuy rằng không ngại bị áp ~~ bất quá, ăn thời điểm có thể ăn, không muốn bị ăn nhỉ? Ha ha.