Chương 23

Ngày mùng ba.

Mạc Ngôn rúc trong nhà không ra ngoài.

Ngày mùng bốn.

Có người đến báo tin. Người ngốc kia đi, đi xa rồi.

Chúng ta vĩnh viễn không biết, ai thế nào thứ lơ đãng theo như câu nói gặp lại, liền thật sự không bao giờ thấy nữa.

……

Mạc Ngôn mặc một thân đồ đen ra ngoài.

Không khí lễ mừng năm mới vẫn còn đậm đà, trời vẫn rơi tuyết lớn như trước.

Tang sự được thực hiện rất chính quy.

Mọi người vội về chịu tang đứng trong viện, đàm luận chuyện đầu năm mới của mình, thế nhưng còn có người không quên nói một tiếng 'năm mới vui vẻ'. Có người còn nói "Yo! Bà ấy là người chết, tang sự này thật ra không có bạc đãi nàng"

Có không chút trêu chọc. Có nhẹ giọng bàn luận.

Mạc Ngôn đứng trong viện, không nghe được một tiếng khóc nào.

"Uy! Lão Tam, ông không khóc một tiếng à" nói chuyện là một bà già, thúc giục ông chồng ngốc.

"Có cái gì tốt mà khóc!" ông ta trả lời như vậy.

Mạc Ngôn bị má mình giữ chặt, đứng một bên, nàng không coi là thân thích, không được đứng ở trung gian. Mắt lạnh nhìn người nơi này.

Bác thấy không bác, bác chết cũng không có ai thương tâm. Về sau, bọn họ đều sẽ quên bác? Rõ ràng bác từng tồn tại mà……

Ngày thứ ba, tuyết lớn. Đưa tang. Mạc Ngôn cùng đi. Ăn cơm trưa rồi trở về nhà.

"Đã về?" Cư Nhiên ở cách vách chào hỏi.

"Ừm. Em đang làm gì?"

"Ngắm tuyết" mặt đất đã trắng gần hết.

"Đẹp lắm sao?"

"Đẹp lắm"

"Cái gì đẹp lắm?"

"Ảm đạm, trắng giống cái chết"

"……" Mạc Ngôn đứng ở cửa nhà mình, nhìn tuyết xa xa.

"Nếu có kiếp sau, trăm ngàn lần đừng tiếp tục làm người ngốc" nàng nhìn bông tuyết đầy trời, nói như vậy.

Ngày mùng sáu, mùa đông, tuyết lớn, ngắm tuyết hóng mát. Rõ ràng đã qua tết âm lịch mà sao vẫn còn lạnh như trước.

Ngày mùng bảy.

Mạc Ngôn trốn trong nhà, chưa từng ra ngoài.

Ngày mùng tám.

Mạc Ngôn nhận được điện thoại của Trầm Li.

"Tiểu Ngôn…… tớ sẽ kết hôn ……"

"Ờ…… khi nào"

"…… ngày mùng mười"

"À…… như vậy à……"

"Tiểu Ngôn…… cậu sẽ đến sao?"

"……"

"Tiểu Ngôn……"

"…… tớ sẽ. Tớ vĩnh viễn sẽ tuân thủ lời hứa của tớ"

…………

…………

"Cậu yên tâm, nếu một ngày cậu kết hôn, hôn lễ của cậu, tớ dù chết cũng sẽ đi"

Đây là lời hứa chính mình nói ra, cho nên nhất định phải giữ lời.

Ngày mùng chín.

Mạc Ngôn ra đường, mua mỹ phẩm trang điểm chưa bao giờ mua, tìm mua quần áo giá cao chưa từng có mà mua.

"Má ơi, má có biết trang điểm không?"

"Má cô với kinh nghiệm trang điểm nhiều năm như vậy. Cô nói coi có biết không?!"

"Con thì cảm thấy kì lạ sao sao á?"

"Mắt cô có vấn đề thì có! Cô để ba cô nhìn xem! Cô để Tiểu Nhiên qua đây nhìn xem!"

"-_-|||||"

Vì thế, Mạc Ngôn liền bị một đám người vây quanh trong phòng.

"Ai nha! Tiểu Ngôn trang điểm? Thật xinh đẹp" má Cư kích động.

"Con gái…… con không sao chứ? Đến tột cùng là bị cái gì kí©h thí©ɧ?" ba Mạc lo lắng.

"Ừm?" Cư Nhiên vẻ mặt buồn bực.

Ừm…… nàng có cảm giác như đang trong vườn bách thú bị người ta vậy xem là sao, là chuyện gì xảy ra?

"Sao chị đột nhiên muốn trang điểm?" sau khi đám người vây xem rời đi, Cư Nhiên ngồi trong phòng, hỏi Mạc Ngôn.

"Ừm? Đó là vì muốn tham gia hôn lễ của người bạn thôi! Đương nhiên muốn diện xinh đẹp một chút"

"Bạn?"

"A! Đúng vậy. Là hôn lễ của Tiểu Li. Đương nhiên muốn làm cho long trọng một chút" cười nói.

"…… chị muốn tham gia hôn lễ của cô ta?"

"Đương nhiên rồi! Vì trước kia từng hứa" Mạc Ngôn cẩn thận cởϊ qυầи áo trên người ra, thay quần áo bình thường, đem quần áo mới thay ra đem gấp lại.

"Chị tham gia hôn lễ của cô ta, không đau lòng sao?" Cư Nhiên mặt không chút thay đổi hỏi.

"Em đang nói cái gì?" Mạc Ngôn quay đầu nhìn Cư Nhiên. "Làm sao mà không đau lòng chứ" vẻ mặt đau thương.

"Vậy không cần tham gia"

"…… không được"

"Vì sao?"

"Bởi vì đó là lời hứa được chính chị nói ra, chị từng nói chỉ cần chị còn sống thì nhất định sẽ giữ lời. Lúc này đây chị nhất định sẽ cười chúc phúc cho nàng"

"……" cười chúc phúc cô ta sao? Thật sự có thể vậy sao?

"Ngu ngốc" Cư Nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài, nhịn không được mắng.

"Uy uy……" đủ rồi nha! Cho dù ngốc thật cũng không thể cho em ăn hϊếp như vậy nha!

"Nếu có chuyện gì, chị có thể tìm em. Số di động của em, chị biết rồi chứ?" đứng ở cửa, Cư Nhiên dừng lại, trong sự ngoài dự kiến của Mạc Ngôn nói như vậy.

"Hà? À…… có"

"Em về đây, đồ ngốc"

"Uy uy……" đã nói không thể ăn hϊếp người ta như vậy ~~~

Buổi tối ngày mùng chín, Mạc Ngôn lại nằm mơ, mơ thấy nàng cùng Trầm Li trước kia, lúc còn đi học hứa hẹn rất nhiều chuyện.

"Ngu ngốc ~~ nếu đau lòng, cậu khóc ra đi! Nghẹn chi cho khổ?!"

"Tớ mới không cần!"

"Cậu a! Cố chấp một chút cũng không ai thích"

"A a! Tớ vốn không được người ta thích mà! Chỉ có chuyện tớ hoàn toàn buông tha, tớ mới có thể khóc! Nếu không khóc, thì nhất định sẽ không buông tha"

"Uy uy! Kính nhờ, làm gì mà biến thành nghiêm trọng vậy, khóc thì khóc đi! Đàn ông con trai bọn họ còn bói khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng. Cậu cũng không phải con trai, làm gì phải có nhịn?!"

"Khóc nhiều mất mặt a! Tớ a! Chỉ có thời điểm vô cùng bất lực mới có thể khóc. Khóc là điểm mấu chốt của tớ, khóc chứng minh tớ đã buông tha"

"Tớ đây cũng nên cẩn thận, tuyệt đối không thể để cậu khóc, miễn cho cậu buông tha cho tớ"

"Ha ha a…… muốn tớ khóc cũng không dễ dàng như vậy"

Buổi sáng ngày mùng mười, Mạc Ngôn chậm rãi mở mắt, còn chưa tỉnh lại hoàn toàn từ cảnh trong mơ.

Sau khi tắm rửa tốt, Mạc Ngôn mang theo vẻ mặt tươi cười ra ngoài.

"Muốn ra ngoài?" hôm nay ánh mặt trời cực kỳ tốt, tuyết cũng ngừng rơi, Cư Nhiên ở trong sân nhà tập thể dục.

"Đúng vậy. Bởi vì đến thành phố Z phải tốn một chút thời gian. Cho nên muốn xuất phát sớm một chút. Sợ đến không kịp"

"À"

Mạc Ngôn dừng lại trước mặt Cư Nhiên, xoay một vòng tròn. "Đẹp mắt không?"

"Ừm, đẹp mắt" trả lời không chút nghĩ ngợi. "Đem cái ngu ngốc cùng bạo lực thô tục kia che chắn rất kỹ"

"-_-||||||" quả nhiên không nên hỏi nàng. "A! Đúng rồi! Chị đi đây!" thở phì phì rời khỏi.

Cư Nhiên nhìn bóng dáng Mạc Ngôn. "Lừa chị đó" nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi làm người ta nghe không được.

Hơn nữa thời gian chờ xe trên đường, thời điểm Mạc Ngôn đến thành phố Z, đã muốn hơn giữa trưa. Trầm Li đã mặc áo cưới, ngồi trước kính trang điểm trong phòng, mặt không chút thay đổi nhìn chính mình trong gương. "Tiểu Ngôn còn chưa tới sao?" xoay người hỏi phù dâu bên cạnh.

"A! Còn chưa tới. Có lẽ không muốn đến" phù dâu Tiền Vi Vi là bạn học trước kia của Trầm Li, đều là bạn bè chung ký túc xá, lại là đồng hương của Trầm Li, sau khi tốt nghiệp cùng Trầm Li đến làm việc ở nhà trẻ.

"A…… phải không" vẫn không thấy gọi điện thoại, hẳn là sẽ không muốn đến.

"Ta là tiểu công ta là tiểu công, tìm kiếm tiểu thụ tìm kiếm tiểu thụ ~~~" di động đặt trên giường phía sau vang lên. Trầm Li cuống quít nghe điện thoại.

"Uy uy! Tiểu Li a! Nhà cậu ở nơi nào a! Tớ tìm không thấy a!" đầu kia điện thoại là thanh âm của Mạc Ngôn.

"Cậu thật là……" cô dâu mói nghe điện thoại thiếu chút nữa khóc ra. "Hiện tại cậu đang ở nơi nào?"

"Tớ đang ở xxx……"

"Cậu chờ đó, tớ cho người đi đón cậu"

"À. Cậu nhanh lên nha, nơi này lạnh muốn chết"

"Là điện thoại của Tiểu Ngôn?" Tiền Vi Vi cẩn thận hỏi.

"Đúng vậy. Tên ngu ngốc kia lại lạc đường" trên mặt cô dâu mới lộ ra tươi cười.

"Tớ nhờ Tiểu Sa đi đón nàng"

"Ừm……"

Vãn Sa đi đón Mạc Ngôn, lúc đến nhà Trầm Li đã gần mười một giờ. Xe chú rể đã dừng ở cửa. Dưới lầu cực kỳ náo nhiệt, người vây xem cũng không ít. Nhà Trầm Li không lớn mà trong phòng phải chứa không ít người. Chú rể bên ngoài kêu cửa, bên trong các cô gái không ngừng làm khó dễ, chính là không cho chú rể vào cửa.

"Tiền lì xì! Tiền lì xì đâu nha ~~~"

"Ok ok ok! Tiền lì xì cho cô, cho cô dâu ra đi!" phù rể lấy tiền lì xì ra, cửa phòng rốt cục mới mở.

"Cô dâu ở phòng trong, muốn đón cô dâu, lấy tiền lì xì ra" lại bắt đầu làm khó dễ.

Phù rể lại lấy tiền lì xì ra lần nữa. Bên trong Trầm Li vẫn chưa đi ra.

"Cô dâu đi ra đi!"

"Nói dễ dàng như vậy, chẳng phải là là quá hời cho mấy người?" Tiền Vi Vi đứng ở cửa hô.

Trầm Li ngồi bên trong, lo lắng chờ.

Còn chưa đến! Còn chưa đến.

"Vậy muốn làm sao bây giờ?!"

"Nhảy múa, nhảy múa đi ~~~ để chú rể nhảy một điệu Thái tộc vũ ~~" Mạc Ngôn vừa mới đến mặc một thân váy ngắn màu đen, phía trên lóp ren màu xanh lá gọn gàng, quấn quanh một cái khăn quàng cổ carô. Cách ăn mặc cùng tuổi thực tế hoàn toàn không tương xứng với gương mặt trẻ con, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn, gương mặt trắng nõn, mái tóc có chút dài, trên mũ mạng xám trên đầu, khiến cho mái tóc vốn ngắn cũng rất mềm mại càng thêm nghe lời dán sát vào dưới tai, nhìn qua giống một con búp bê. Mạc Ngôn đi giày, đi bước một thoải mái lại đây, cười nói: "Muốn vào cửa đón cô dâu mới phải nhảy Thái tộc vũ nha" ánh mắt thật to cong lên, lông mi từng cọng từng cọng thật dài.

Mọi người ở đây kinh diễm.

"Ôi chao?" chú rể bị sự xuất hiện đột ngột của Mạc Ngôn làm cho có chút trở tay không kịp. Bọn con trai vốn đang quậy rất lợi hại đột nhiên thu liễm lại. Người đẹp ở phía trước kìa!

"Ok ok! Thái tộc vũ ~~ Thái tộc vũ ~~" nhà gái bên này lại một đám kêu rất vui vẻ.

"Tiểu Ngôn, Tiểu Sa, Tiểu Li đang đợi các cậu đó, sao bây giờ mới đến?" Tiền Vi Vi đứng ở cửa, nói với các nàng.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, cũng tại kẹt xe"

Mạc Ngôn đi vào phòng cô dâu, bên ngoài các cô gái còn đang quấn quít lấy chú rể nhảy Thái tộc vũ.

"Tiểu Ngôn?" Trầm Li đứng ở cửa phòng, nhìn Mạc Ngôn.

"Thật có lỗi nha! Lại lạc đường! Nè nè! Tiền lì xì" một phong bao lì xì thật dày.

"Nha nha! Tiểu Ngôn cậu lần này mất máu nhiều a? Không phải cậu luôn luôn keo kiệt sao?!" trong phòng, Vãn Sa nhìn chằm chằm bao tiền lì xì trêu chọc.

"Đương nhiên! Bạn bè kết hôn thôi! Hơn nữa, đây là lời hứa trước kia của tớ, tớ đã hứa thì sẽ giữ lời"

"Lúc tớ kết hôn, có thể cũng cho một bao lì xì dày như vậy không?"

"Tiểu Sa! Cậu xác định hiện tại cậu đang tỉnh?" Mạc Ngôn nói.

"Đáng ghét!"

"8888?" Trầm Li không mở ra, nói với Mạc Ngôn.

"Đúng vậy! Trước kia nói rồi" hơn một tháng tiền lương a.

"A a! Bên kia thả người"

"Mở cửa đi. Không được để quá giờ" Mạc Ngôn cười nói.

Làm như bạn bè tốt nhất, Mạc Ngôn đi theo Trầm Li sang nhà trai. Kết hôn thật sự là chuyện quá vất vả, bản thân cô dâu mặc một bộ áo cưới khá nặng, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Làm theo phép thường là đi một vòng quanh khu vực sinh sống, sau đó phải đi đến khách sạn đã đặt tiệc. Tân khách ngồi xuống, Trầm Li liền đến phòng trong khách sạn, thay đổi áo cưới, đổi thành một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ. Lại quậy ầm ĩ hơn nửa ngày, đến hơn 8:00 tối, cô dâu mới trở lại phòng trong khách sạn, nghỉ ngơi một lát.

"Trở về còn muốn trêu chọc cô dâu chú rể. Quá mệt" Tiền Vi Vi so với Trầm Li còn muốn mệt hơn, ghé vào trên giường một bộ dáng hữu khí vô lực.

"À há! Cũng khó tránh khỏi, trong đời chỉ có một lần thôi!" Vãn Sa cũng rất hưng phấn, dường như khí lực là vĩnh viễn dùng không hết.

Nghỉ ngơi một lát, cô dâu lại phải đi xuống. Lại một phen khổ chiến. Sau khi đến dùng bữa và chúc mừng xong, đã gần đêm. Các tân khách phần lớn đều về rồi, chỉ để lại một bộ phân nhỏ tinh lực tràn đầy, không muốn buông tha cô dâu chú rể, chuẩn bị nháo động phòng.

Mạc Ngôn ngồi trên ghế, nhìn Trầm Li bên kia, đưa ra lời chào.

"Tiểu Ngôn cậu phải về?" Trầm Li chạy tới bên cạnh Mạc Ngôn chuẩn bị rời đi, khẩn trương hỏi.

"Đúng vậy!" Mạc Ngôn thản nhiên cười nói. Nhưng không xoay người rời đi, mà vẫn đứng ở nơi đó, nhìn Trầm Li. Thật lâu thật lâu sau, nàng mới nói: "Những lời nói trước kia tớ nói, tớ đều nhớ rõ"

"……"

"Mạc Ngôn tớ nói ra lời nào, cho tới bây giờ cũng không phải vui đùa, đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được" nàng gợi lên tươi cười. "Cho nên, hiện tại, tớ muốn hoàn thành lời hứa cuối cùng tớ từng nói với cậu"

"?"

Mạc Ngôn vươn tay, ôm lấy Trầm Li. "Cuối cùng, Trầm Li, tớ chúc phúc cậu, chúc cậu hạnh phúc. Chúc cậu trên đường tương lai, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, cuối cùng đều có thể vượt qua; Chúc cậu trên đường tương lai, ít thương tâm, ít thống khổ, ít thất vọng, mơ mộng nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn, chờ mong nhiều hơn. Còn nữa…… mặc kệ có phải vì tớ hay không, không được đau lòng, không cần áy náy" nàng đột nhiên nắm lấy bả vai Trầm Li, đem nàng xoay một vòng, hướng tới chỗ chú rể, đẩy qua. "Từ nay về sau, tớ hy vọng, người cậu yêu, vĩnh viễn đều chỉ có người đứng đối diện cậu kia. Về phần cậu nói 'thích' tớ, tớ sẽ nhớ kỹ, cậu có thể quên"

"Tiểu Ngôn?"

"Không được quay đầu nha! Tớ đã hoàn thành lời hứa với cậu. Cho nên, Tiểu Li cậu cũng hoàn thành cậu lời hứa của cậu, không cho quay đầu" nàng nở nụ cười. "Để tớ mỉm cười rời đi đi" Mạc Ngôn xoay người, nhanh hướng đi tới cửa lớn.

Trầm Li vội vàng chạy tới cửa sổ trên lầu, thấy nàng ra khỏi khách sạn, một chiếc Beetle màu vàng dừng lại trước mặt. Mạc Ngôn mở cửa xe, ngồi vào.

"Tớ sống hai mươi bốn năm, tâm nguyện lớn nhất cũng là tiếc nuối lớn nhất của tớ. Làm sao có khả năng quên đi……"

Nè! Cậu có thể khóc không? Cậu sẽ quên tớ? Có phải không.

Editor: đăng trước 3 chương của tuần này. Mọi người đọc vui vẻ. Tuần sau 15/10/2017 đăng tiếp 3 chương mới nhé