Chương 22

Mùng một.

Trời làm tuyết lớn, tuyết dương dương tự đắc rơi xuống rất nhiều, trên đường không có người đi. Nhưng dù như vậy, cũng không có cách nào đánh tan tâm tình vui sướng của mọi người. Lỗ tai có thể nghe đều là tiếng chúc tết 'Cung hỉ phát tài!' con nít thì xòe tay muốn tiền lì xì.

Mạc Ngôn sáng sớm đã bị má mình tha dậy, đi đến ngôi chùa gần đó thắp hương.

"Nhanh chút, nếu không ngay cả hương cũng không có chỗ cắm" mang giày đi tuyết, cần thận đi lại trên con đường phù đầy tuyết, chỉ sợ không cẩn thận một cái là trượt chân, mùng một mà gặp tai nạn là cả năm vô duyên.

Trong chùa miếu quả nhiên đều là người.

"Lần này má không hẹn dì Cư đi chung cho vui hả?" Mạc Ngôn có điểm ngoài ý muốn, bình thường má mình không phải chuyện gì cũng thích kéo dì Cư đi cùng sao?

"Nhà dì ấy đã đi từ sớm, ai lại giống cô, kêu thế nào cũng kêu không được" má Mạc vừa đi vừa quở trách. "Cố gắng đến chùa thì may ra có thể gặp được"

"Dạ"

Đốt hương, hướng tới trước miếu thờ tứ phương bái tế, cắm hương, sau đó mới bắt đầu bái lạy các vị thần phật.

"Ai nha, chị Mạc, hai người đến rồi đây" vừa mới bái xong, Mạc Ngôn chỉ thấy Cư Nhiên cùng má nàng đứng bên cạnh các nàng cười nói.

"Đúng vậy! Hai người bái xong rồi?"

"Ừ! Vừa mới bái xong"

Mạc Ngôn nhìn Cư Nhiên. Đại khái vì hôm nay là mùng một, Cư Nhiên cố ý mặc trang phục có màu sắc, nhìn qua phá lệ xinh đẹp, xinh đẹp làm cho Mạc Ngôn nhìn mà mặt đỏ lên. "A a, Chào" chào hỏi như vậy.

"Chào" Cư Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười.

Mạc Ngôn cảm thấy có chút xấu hổ, hôm qua vì uống một chút rượu cho nên nói một ít lời vô nghĩa bình thường không nói, hôm nay nhìn thấy Cư Nhiên làm cho nàng cực kỳ ngượng ngùng, hơn nữa…… hôm nay Cư Nhiên…… ách…… "Ừm…… hôm nay em mặc đồ có màu sắc?"

"Ừm? Đúng vậy! Đồ có màu, bình thường không có mặc"

(Cư Nhiên từ TV trắng đen tiến hóa thành TV màu)

"À"

"Rất kỳ quái?"

"…… Không, không có. Rất được"

……

Ngày mùng hai.

Cư Nhiên nhận được một cú điện thoại cực kỳ buồn bực.

"Tiểu Nhiên ~~~ tớ sinh bệnh ……" đầu kia điện thoại, thanh âm Đông Qua khàn khàn.

"Ờ"

"Hiện tại ở bệnh viện"

"Ờ"

"Ô ô…… dù gì cũng nên tới thăm tớ nha! Tớ đang ở trong bệnh viện thành phố cậu đó ~~~"

"Cậu tới bện viện thành phớ tớ nằm chi vậy?"

"Ô ô…… tớ vì đến thành phố thăm người thân nên mới sinh bệnh ~~~(>_<)~~~"

" -_-||| "

"Tiểu Nhiên, tớ muốn ăn gì đó cũng không có ai mua giúp…… tớ bệnh gần chết…… Ô ô ~~".

"……" Cư Nhiên quyết đoán cúp điện thoại.

"Lão Nhị lão Nhị, ta đến mua cải trắng, cải trắng một nguyên, cây củ cải hai nguyên, hoàng qua ta không bán cho ngươi nha nha nha ~~~~~" điện thoại vang lên.

"……" cái tên vô liêm sỉ này lại giúp nàng sửa nhạc chuông điện thoại.

"Ô ô ~~~ Tiểu Nhiên, tớ muốn ăn gì đó…… tớ muốn nhẹ nhàng ra đi ~~~"

"…… tớ đã biết" nếu không đáp ứng, nàng nhất định sẽ không ngừng gọi điện thoại tới. "…… cậu muốn ăn cái gì?" cho nên xem như nàng là người sắp chết, mình đưa nàng đoạn đường cuối cùng.

"Tớ muốn ăn dưa Cáp Mật ngọt ngào ~~"

"Tớ muốn ăn dưa Cáp Mật ngọt ngào" đang mùa đông còn phát điên thèm ăn dưa Cáp Mật.

"Ô ô ~~~"

Cư Nhiên mang theo vóc dáng dưa Cáp Mật nhỏ nhắn xuất hiện ở bệnh viện thành phố.

"Oa oa! Tiểu Nhiên tớ nói cho cậu nga. Vừa rồi tớ nhìn thấy tách trà của cậu ở bệnh viện đó! Oa a! Cậu thật sự mang dưa Cáp Mật lại đây ya!" Đông Qua sức sống bắn ra bốn phía.

"……" đây đâu phải là bộ dáng sắp chết?

Cư Nhiên hối hận nha ~~~ quả nhiên không thương hại nàng. Ném dưa Cáp Mật qua.

"Nga nga, Tiểu Nhiên, tách trà của cậu có người thân bị bệnh sao?" mồm to ăn dưa Cáp Mật.

"Làm sao tớ biết" Cư Nhiên cách Đông Qua rất xa. Tướng ăn kia…… các nàng căn bản không quen nhau, trăm ngàn lần không được đem các nàng liên hệ cùng một chỗ.

"Nga nga, tò mò quá nha, vừa rồi tớ nhìn thấy chẳng lẽ là ảo giác sao? Ai nha! Mùa đông quả nhiên không nên ăn dưa Cáp Mật, một chút cũng không ngọt"

"Vậy hồi nãy đứa nào hò hét muốn ăn" vừa rồi trong điện thoại nghe được âm thanh suy yếu, là ảo âm hả?

…………

"Ai nha! Cậu nói con người của tớ nha! Khó được khi thanh nhàn một chút, thuận tiện bệnh thành như vậy …… thật đúng là mệnh lao lực nha @#*#……(tỉnh lược nhiều từ vô nghĩa)" ăn xong nửa quả dưa Cáp Mật, cái người trên giường bệnh vừa rồi còn nói mình sắp chết kia, giờ phút này ngồi trên giường chít chít méo mó tinh lực bắn ra bốn phía. Cư Nhiên ngồi bên cạnh, vô cùng oán niệm mà nghe.

"Vừa rồi cậu nói…… nhìn thấy Tiểu Ngôn? Cậu nhìn thấy chỗ nào?"

"Oh…… tớ nhìn thấy nàng đi qua trước phòng bệnh tớ, đi về phía tây…… Oa! Tiểu Nhiên cậu quả nhiên còn không buông tha cho tách trà kia! Cậu quả nhiên phải làm tiểu tam vạn ác sao?"

"Nàng thất tình"

"Di? Chia tay?!" ngạc nhiên.

"Ừm"

"Oa a! Chẳng lẽ bị Tiểu Nhiên cậu chia rẽ ?! Tiểu Nhiên…… cậu đã làm tiểu tam sao?"

"Dựa theo sức tưởng tượng của cậu, ngươi không nên làm biên tập, hẳn là nên viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng" vẻ mặt với biểu tình 'muốn chết sao'.

"ya ya ya ya! Chỉ đùa chút thôi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Đối phương hình như muốn kết hôn"

"Di?! Đó không phải là diễn sao?"

"……"

"Oa a! Tiểu Nhiên, nhanh chòng thừa thắng truy kích!"

Tên ngu ngốc này kêu nàng lại đây thừa thắng truy kích cái gì?

"Tớ muốn về" lại một lúc lâu, Cư Nhiên đứng dậy.

"Ôi chao?! Nhanh vậy đã muốn đi?! Ngồi chơi với tớ chút nữa deeeee!"

"Chờ cậu sắp chết, tớ sẽ đến"

"Oa a a! Chết bầm, miệng cậu cho tới bây giờ đều không phun được lời hay ~~~" chu miệng.

Cư Nhiên liếc mắt. "Thời điểm tiết thanh minh, tớ sẽ nghĩ ra lời đẹp hơn để nói trước mộ cho cậu nghe ha"

o[╯□╰]o

Đông Qua ngồi trên giường, trừng mắt nhìn Cư Nhiên, nhìn nàng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn nàng đáng lẽ đi về bên phải thì lại đi về bên trái, đi về phía tây.

"……" Tiểu Nhiên a…… thang máy cùng thang bộ…… đều ở bên phải nha.

Cư Nhiên đi tới phòng bệnh ở phía tây, thấy được Mạc Ngôn.

Nàng im lặng ngồi trước cửa sổ. Cái gì cũng không làm, chỉ ngồi đó. Bên cạnh là một bác gái trung niên đang giúp người trên giường vệ sinh thân thể.

"Ách ~~~~ ách ~~~~~ ách ách ách ách ~~~~" bệnh nhân trên giường thỉnh thoảng hừ hừ như vậy.

Người trên giường đưa tay với lấy khăn lau được bác gái trung niên để vào trong thau nước.

Mạc Ngôn ngồi một bên, im lặng nhìn người trên giường.

"Ăn cơm" bác gái trung niên đem bàn nhỏ để lên giường, lấy cà mên đựng cơm ra bày lên bàn. Tiến lên đỡ người nọ với thân thể gầy trơ xương ngồi dậy.

Là một người tóc đã muốn trắng gần hết, thưa thớt, mặt vàng như nến, chỉ có cái cằm còn được chút thịt. Nàng gần như không còn răng, đôi mắt trắng dã mất tự nhiên bỗng mở to.

Bác gái trung niên mang đồ ăn vừa muốn đút, Mạc Ngôn liền lên tiếng: "Để con làm cho"

"Nè con!" đối phương đáp như vậy, lập tức đưa đôi đũa cho Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn nhận đũa, xấn một miếng cơm, đưa đến bên miệng người phụ nữ. Người phụ nữ không cò răng, dùng lợi ăn, tướng cực kỳ khó coi.

Rõ ràng mới 50 tuổi đã không còn răng, rõ ràng mới 50 tuổi, tóc cũng trắng gần hết.

Nước miếng chảy xuống.

"Khăn tay!" bác gái trung niên đưa một cái khăn tay cho Mạc Ngôn.

"Cám ơn" Mạc Ngôn cầm lấy khăn tay, lau miệng cho người phụ nữ. "Hồng Minh…… bác còn nhận ra con không?" Mạc Ngôn vừa lau miệng vừa hỏi.

"Không biết" đối phương thành thật nói. Hé miệng chờ miếng cơm thứ hai.

"……" Mạc Ngôn gắp đồ ăn lên bỏ vào miệng người phụ nữ, lấy tay quơ quơ trước mắt bà. Đối phương đã hoàn toàn không có phản ứng. Bởi vì bệnh đυ.c thủy tinh thể nên hoàn toàn không nhìn thấy?

"Cũng chỉ có mình con là chịu đến thăm bà ấy. Chồng bà ấy đưa bà ấy đến đây rồi cho tôi một ít tiền, sau đó không còn tới nữa" người phụ nữ ngồi ở phía cửa sổ, lạnh lạnh nói.

"Ừm, con không phải người nhà của bà ấy" Mạc Ngôn tiếp tục đút cơm.

"À, khó trách, tôi nghĩ người nhà của bà ấy còn chút lương tâm"

"Bọn họ cho dì bao nhiêu tiền?"

"Ba ngàn một tháng. Bất quá tôi thấy nàng sống không qua tháng này"

"Ừm"

"Người ngốc này bệnh tiểu đường, lại cao huyết áp còn ung thư dạ dày, bác sĩ nói nội tạng bà ấy xấu lắm rồi, nhưng con xem, nàng cũng không biết đau, cũng tốt, sẽ không đau đớn khi chết"

"A……" Mạc Ngôn nhìn người phụ nữ trên giường. Nàng nhớ rõ, bà ấy trước kia mập mạp, béo mà cánh tay y chang đùi người khác. Nhưng nay chỉ còn da bọc xương.

Cơm đút gần xong, Mạc Ngôn đứng dậy, nói với người trên giường. "Hồng Minh…… bác thật sự không nhớ rõ con sao? Con là Tiểu Ngôn…… Tiểu Ngôn……"

"Ách…… Ách ách ách…… Ách……" bà ấy lại bắt đầu hừ hừ.

"…… con đi đây" sau khi chào tạm biệt bác gái trung niên, Mạc Ngôn xoay người, liếc mắt một cái liền thấy được Cư Nhiên đứng ở cửa nhìn vào bên trong. "……"

…………

…………

"Bà ấy là ai?" giờ phút này Cư Nhiên hỏi Mạc Ngôn đứng bên cạnh mình.

"Là hàng xóm trước kia"

"À"

"Bà ấy là một người ngốc, người chồng trước kia không ăn nổi cơm canh đạm bạc, không có cách nào, một xu cũng không có mà để bà ấy ở nhà. Hiện tại chồng bà ấy buôn bán kiếm được nhiều tiền rồi thì bà lại thành như vậy……"

"……".

"Em xem bà ấy…… sinh bệnh nhưng không ai đưa đến bệnh viện, em có biết vì sao không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì người chồng cảm thấy mất mặt. 'Đưa một người ngốc đi khám bác sĩ, bộ tôi không biết xấu hổ sao?' hắn nói như vậy, người nhà của hắn cũng nói như vậy. Cho nên em xem, nàng sắp chết, bọn họ không chịu nổi người khác chỉ trỏ mới đến đây, bỏ tiền mướn người chăm sóc bà. Không ai đến thăm bà, bởi vì ở cùng một người ngốc rất mất mặt! Dựa theo lời bọn họ nói, 'Thể diện của tôi sắp mất hết' "

Cư Nhiên vươn tay, vuốt đầu Mạc Ngôn.

"Bọn họ bảo chị đừng đến. Ai cũng bảo chị đừng đến"

"Không phải chĩ đã đến rồi sao?".

"Nàng sắp chết…… má chị nói, trước kia bà ấy từ bế chị, rất cẩn thận, sợ chị ngã xuống, chỉ bế một chút rồi trả lại để má cho chị ăn. Nhưng hiện tại bà ấy sắp chết" Mạc Ngôn mắt không chớp nhìn về người phụ nữ trong phòng bệnh, tạm dừng một lát mới lớn tiếng nói: "A! Đi về thôi"

"Ách…… Ách ách…… Tiểu Ngôn…… Tiểu Ngôn…… Ách ách ách……" bà ấy đứt quãng hô.

Mạc Ngôn phút chốc quay đầu, nhìn bà.

"…… hẹn gặp lại"

Xoay người, rời khỏi.

"Sao em lại tới nơi này?" hỏi Cư Nhiên bên cạnh.

"Một người bạn của em sinh bệnh. Em đến thăm nó"

"À"

Đi thang máy xuống lầu, đến tầng dưới cùng, từ trong thang máy đi ra, Mạc Ngôn đột nhiên mở miệng nói: "Bà ấy sắp chết, sắp chết, hóa thành cát bụi, giống tất cả mọi người. Không bao giờ còn ai phát hiện bà ấy là người ngốc tử"

Cư Nhiên đột nhiên ôm Mạc Ngôn vào lòng, mạnh mẽ ôm lấy.

"?" Mạc Ngôn giật mình há to miệng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Em đang làm gì?"

"An ủi chị một chút" người ôm nàng nói thế này.

"Em an ủi chị làm cái gì? Bà ấy cũng không phải người thân của chị" nói vậy, nhưng không giãy dụa.

"Nhưng chị rất khó chịu"

"Vậy em cũng không nên ở cửa lớn bệnh viện mà ôm chị nha"

"Nơi này không khí rất thích hợp"

"……" cửa lớn bệnh viện như thế mà em nói thích hợp sao? Ánh mắt nào của em nhìn thấy? Nghĩ vậy, tay lại vòng ra ngoài, ôm chặt Cư Nhiên, chôn đầu trong lòng Cư Nhiên. "Chúng ta sẽ bị nói thành đồng tính luyến ái nha"

"Ồ, không sao"

"Thật sự không sao?"

"Thật sự không sao"