Chương 24

Mạc Ngôn ngồi trên xe Cư Nhiên.

"Cái kia…… cám ơn em, nguyện ý lại đây đón chị" tối lúc 8:00 nàng gọi điện thoại cho Cư Nhiên. Ban đầu tính ở lại nơi này, chỉ là cuối cùng mình lại không có dũng khí lưu lại.

"Không sao cả" Cư Nhiên lái xe, mắt nhìn phía trước. Xe vào đường cao tốc. Một đường rất vững vàng.

"A a ~~~" Mạc Ngôn nhìn ngoài cửa sổ. "Quả nhiên a…… đã muốn đến giới hạn cuối"

"……" Cư Nhiên đem một gói khăn giấy ném tới trước mặt Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn nhận khăn giấy, cúi đầu. "Thật sự…… không cam lòng a…… nhưng…… nhưng……" nước mắt một giọt rồi một giọt rơi xuống, thấm vào tờ khăn giấy kia. "Nhưng…… cuối cùng, vẫn biến thành kết cục như vậy……"

Chảy nước mắt trong im lặng, không âm thanh nào. Mạc Ngôn im lặng cầm khăn giấy, im lặng lau nước mắt. Cư Nhiên im lặng lái xe. Một giờ sau, xe rời cao tốc. Đã hơn mười một giờ, con đường vốn ngựa xe như nước, hiện tại gần như không còn xe chạy.

Di động của Mạc Ngôn rung lên. "Tin nhắn của Tiểu Li" chức năng thông báo bằng giọng nói trong di động báo tên người gửi tin.

"Tiểu Ngôn: Tớ đã nói thích rồi thì vĩnh viễn sẽ không quên. Đối với cậu cuối cùng là tớ nhát gan, cho nên tớ thỏa hiệp, có lẽ là tớ đối với cậu yêu chưa đủ, không có dũng khí, cho nên tớ nhìn không thấy hy vọng chúng ta có thể cùng một chỗ…… tớ thỏa hiệp, cho nên tớ mất đi quyền lợi có thể nói với cậu câu 'Tớ yêu cậu' kia. Đó là điều tớ không muốn mất đi nhất, nhưng hiện tại nó đã không còn……"

Mạc Ngôn đang cầm di động, rốt cục "Oa a a" khóc ra.

Cư Nhiên đột nhiên dừng xe. Đem Mạc Ngôn bên cạnh kéo vào trong lòng mình.

"Khóc đi, khóc lớn tiếng một chút, nơi này không ai nhận ra chị đâu"

"A a a…… Không không không không cho cho cho nhìn nhìn nhìn mặt của chị…… A a a a……"

"Em không nhìn"

"Oa a a a a ~~~~"

Cuộc sống giống như vũ đài, hữu duyên vô phân nhất định bỏ lỡ, cho dù hữu duyên hữu phận, ai có thể cam đoan bọn họ có thể ở trên vũ đài nhảy đến phút chót?

Thời điểm xe về đến nhà, cách mười hai giờ chỉ một phút đồng hồ.

"Cám ơn em" xe dừng trước cửa nhà Mạc Ngôn.

"Vậy cho em quà cảm ơn đi"

"Hửm?"

Mười hai giờ. Đêm ngày mùng mười, pháo hoa lại nở rộ lần nữa trong trời đêm. Bầu trời im lặng dần tranh cãi ầm ĩ hơn. Trong đêm tràn đầy tiếng pháo hoa, Cư Nhiên nghiêng thân mình qua. Nhẹ nhàng ở trên môi Mạc Ngôn, hạ xuống một cái…… hôn.

"……"

"…… em muốn đưa ra yêu cầu thứ hai. Mời chị nghe cho kỹ, yêu cầu thứ hai của em là, từ nay về sau, em muốn chị dù gặp khó khăn gì, người nghĩ đến đầu tiên đều chỉ có thể là em"

"À hả?"

Trong tiếng pháo hoa, thanh âm Cư Nhiên rất nhẹ, từng chữ từng chữ lại làm cho Mạc Ngôn nghe phá lệ rõ ràng.

…………

…………

Ngày mười một âm lịch, cách ngày trường học khai giảng không xa. Mạc Ngôn bắt đầu chuẩn bị đủ loại chuyện lộn xộn. Cuộc sống vốn lười nhác bắt đầu trở nên bận rộn.

Lúc dọn dẹp lại phòng, Mạc Ngôn lại thấy được bản 'Sử ký phong trạch' của Giang Nam Nguyệt kia, cuốn sách này vốn là mình bị ép buộc chết khϊếp mới đặt hàng, trong sách có kết cục mà mình rất khát vọng muốn đọc được. Nhưng sách còn chưa giao tới thì đã phát sinh đủ chuyện, Mạc Ngôn không để ý tới cuốn 'Sử ký phong trạch', quyển sách cũng cứ như vậy, còn đươc chủ nhân mở ra đã nằm trên giá sách.

Mạc Ngôn dùng thời gian một ngày, đọc quyển sách này lại từ đầu một lần.

Kết cục không buồn không vui, lại mang theo chút dư vị, tinh tế làm cho Mạc Ngôn ngồi về chỗ cũ trong phòng.

"Các ngươi vì sao lại cứu ta?"

"Vì có thể nhìn ngươi có được hạnh phúc"

……

Mạc Ngôn xem sau khi xong, đẩy ra cửa ban công của mình ra. Trời đã gần tối đen, tuyết đọng trên đường bắt đầu có dấu hiệu hòa tan. Đợi cho toàn bộ tuyết đọng tan hết, mùa xuân cũng sẽ đến đây đi?

Có gió, lạnh.

Mạc Ngôn nhìn cửa nhà mình. Nàng nhớ rõ, tối ngày đó, Cư Nhiên đem xe đậu ở chỗ này, nàng nhớ rõ, tối đó, trên trời tràn đầy pháo hoa. Nàng nhớ rõ Cư Nhiên đưa ra yêu cầu thứ hai với nàng. Nàng nhớ rõ Cư Nhiên dừng trên môi nàng, hôn.

Mạc Ngôn dường như hiểu được chút gì, lại như không hiểu được.

Cách vách có động tĩnh.

Cư Nhiên mở cửa, đi ra sân. Hướng tới nhà mình.

"?" Mạc Ngôn đứng trên ban công, nhìn Cư Nhiên.

Cư Nhiên khi đến trước cửa sắt nhà Mạc Ngôn, tạm dừng một chút. nâng tay sờ sờ tấm gỗ trên cửa sắt. Tấm gỗ kia viết "Cư Nhiên ở cách vách"

Mạc Ngôn đứng ngoài ban công, không biết nên làm gì, chỉ dửng dưng nhìn nàng.

"……" Cư Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, thấy Mạc Ngôn đứng ngoài ban công.

Mạc Ngôn đứng nơi đó, thấy Cư Nhiên nhìn chính mình.

"Ai nha! Tiểu Nhiên à? Sao lại đứng bên ngoài? Bên ngoài lạnh lắm! Tìm Tiểu Ngôn hả con? Mau vào nhà nào" dưới lầu truyền ra âm than của má mình. Mạc Ngôn thấy Cư Nhiên hướng vào bên trong mỉm cười. "Con chào dì, Tiểu Ngôn có nhà không ạ?"

Mạc Ngôn đứng ngoài ban công hung hăng ném một cái xem thường.

Đây không phải là trợn mắt nói dối sao! Không phải em đã thấy chị ngoài ban công rồi sao xxoo.

Mạc Ngôn nhìn Cư Nhiên đi vào nhà mình, nghĩ đến cái mỉm cười vừa rồi của Cư Nhiên, nghĩ nghĩ, mặt dần dần đỏ lên.

Cư Nhiên xinh đẹp, Mạc Ngôn cũng không cho rằng mình khó coi, tuy rằng mình không phải mỹ nữ gì đó, nhưng cũng có thể gọi là xinh đẹp. Lúc mới gặp Cư Nhiên, Cư Nhiên xinh đẹp làm cho Mạc Ngôn cảm thấy tự ti, tuy rằng sau lại vì rất nhiều chuyện, Mạc Ngôn cố ý không nhìn đến cái xinh đẹp của Cư Nhiên, nhưng tồn tại khách quan gì đó, cũng không vì nàng cố ý quên mà biến mất. Cư Nhiên xinh đẹp, xinh đẹp làm cho Mạc Ngôn có điểm tự ti.

Mạc Ngôn hoang mang rối loạn vội vàng bước vào phòng. Trên giường, còn quyển sách làm ra vẻ kia.

Thật không muốn thừa nhận, người viết ra loại chuyện xưa hay thế này thế nhưng lại là tên độc xà kia. Tuy rằng độc xà gần đây hình như không còn độc.

"Tiểu Ngôn a! Tiểu Nhiên đến đây" rất nhanh, Mạc Ngôn nghe thấy thanh âm của má mình.

"Dạ ~~" Mạc Ngôn cất bản 'Sử ký phong trạch' kia cho gọn rồi vội vàng xuống lầu.

Dưới lầu, Cư Nhiên ngồi trên sô pha, nhàn nhàn nhìn ti vi. Trong phòng bếp, má Mạc đang cao hứng nấu cháo đậu đen Mạc Ngôn thích ăn. Mạc Ngôn khi nhìn thấy Cư Nhiên lại cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói gì. Vì thế cũng ngồi xuống sô pha, nhìn TV. Trong lòng cầu nguyện má mình nhanh ra khỏi phòng bếp, hóa giải xấu hổ lúc này.

Mà má mình hình như yêu thươg cái phòng bếp kia, vẫn không đi ra, Mạc Ngôn vẫn ngồi bên cạnh Cư Nhiên bị nàng nhìn chằm chằm làm cho chịu không nổi, mở miệng nói: "Em, em không cần nhìn chằm chằm vào người ta"

"Chị không nhìn em thì làm sao biết em đang nhìn chị?" Cư Nhiên cười như không cười trả lời.

"Ánh mắt của em, làm cả người chị khó chịu, cho dù không nhìn em thì cũng có thể cảm nhận được!" Mạc Ngôn cau mày bất đắc dĩ lớn tiếng nói.

"Nga? Ánh mắt kiểu gì?" Cư Nhiên hỏi.

"……" Mạc Ngôn đột nhiên không nói được.

"Cũng không nói được?" Cư Nhiên hỏi.

"Em…… tìm chị đến cuối cùng có chuyện gì?!" Mạc Ngôn không tính dây dưa với Cư Nhiên vấn đề ánh mắt nữa.

Cư Nhiên cười nói: "Chẳng lẽ không có chuyện gì thì em không thể tìm chị sao?"

"……" -_-||||| Mạc Ngôn nhìn về phía phòng bếp. "Má! Cháo đâu đen của má nấu xong chưa?" mặc kệ xong hay chưa, má thân ái, con cần người, người mau xuất hiện đi.

"Sắp xong rồi, vội muốn chết! Đói rồi hả!" má Mạc trong phòng bếp hô ra.

Cư Nhiên cười khẽ xem ti vi. Chốc lát sau, má Mạc liền bưng chao đậu đen đi ra. "Đây đây, Tiểu Nhiên, nếm thử cháo đâu đen dì nấu nè, lần này dì thay đổi công thức nấu, khẳng định so với trước kia càng thêm ngon" má Mạc đắc ý nói.

"Dạ" Cư Nhiên thuận theo ăn cháo.

"Nấu cháo đậu đen thôi mà còn cần dùng công thức hả" Mạc Ngôn ở một bên kỳ dị nói.

"Con nhóc nhà cô, vậy cô đừng ăn!"

"Đừng mà má! Con đói ~~" Mạc Ngôn kháng nghị.

"Tiểu Ngôn, ngày mai chị rảnh không?" Cư Nhiên ngồi một bên, nhìn Mạc Ngôn mỉm cười nói.

"A?" cháo còn trong miệng, a a! Muốn phun ra luôn -_-|||.

"Mai là sinh nhật em, bạn của em đến nhà hàng trong thành phố đặt tiệc mừng rồi. Em nghĩ, nếu chị rảnh, thì đi cùng em đi"

"…… cũng không có chuyện gì làm" Mạc Ngôn kỳ diệu an tĩnh lại. Không biết vì sao mang theo ngượng ngùng trả lời. Ăn cháo, ăn cháo……

"Khó được khi Tiểu Nhiên mời con, nhanh đi đi" má Mạc còn kích động hơn Mạc Ngôn, chỉ sợ Mạc Ngôn không đáp ứng, liên thanh thúc giục.

"Con cũng không nói không đi a……" nhỏ giọng nói.

"Vậy chị đi sao?".

"…… a…… cũng có thể"

"Ngày mai em tới đón chị"

"a……" thanh âm càng thêm nhỏ.

"……" má Mạc ở một bên nhìn con gái mình, trong lòng vô cùng khinh bỉ. Bà sinh nó ra đến hôm nay, khi nào thì nó ngoan vậy? Đổi tính?