Chương 16

"Âm thanh gì vậy?"

"Hình như từ phòng bên kia truyền tới"

"Ân? Nghe âm thanh này…… không giống Toán Tử" (Bặc Toán Tử – bút danh của Cư Nhiên)

"Là người bạn mặt con nít được Toán Tử dắt theo hôm nay"

"Yo? Tin mới, hôm nay Toán Tử mang bạn tới đây?"

"Đúng vậy! Bà tới chậm nên không biết"

"Chậc chậc, là loại bạn bè nào? Đang buổi tối, kêu thê thảm vậy"

Đối phương nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Là một người bạn gái giống con nít. Các bà không biết đâu…… Toán Tử cùng người bạn kia của nàng……" sau đó là nhiều chuyện.

"Nga nga ~~ như vậy a……"

"Thật giỏi thật giỏi ~~"

Được rồi, trong này đều là một đám ngày đêm đảo lộn, buổi tối làm con cú còn sáng thì ngủ bù. Nửa đêm ở đại sảnh khách sạn nói chuyện phiếm, cũng không phải chuyện gì quỷ dị cho lắm.

Sáng hôm sau Mạc Ngôn cảm thấy hết thảy đều rất quỷ dị, tổng cảm thấy…… tất cả mọi người giống như nhìn chằm chằm mình, còn cảm thấy, ánh mắt những người này nhìn nàng còn khiến cho nàng không thoải mái nữa?

Nghe nói những người này đều là đại thần viết văn, chẳng lẽ…… đại thần đều lạ vậy hả?

Nhìn trái…… nhìn phải…… quả nhiên vẫn cảm thấy quỷ dị. Trên mặt mình có cái gì sao?

"Chị đang làm gì đó? Bụng không đói sao?" Cư Nhiên lâu lâu liền nhìn Mạc Ngôn đứng trong đại sảnh, vẫn không nhúc nhích mà tiếp tục chơi trò 'một hai ba đầu gỗ'. Tiến lên vươn tay sờ soạng trán đối phương. "Làm sao vậy? Không thoải mái?" trán có hơi nóng, phát sốt?

"Hít ~~~" giống như có người hít không khí. Mạc Ngôn quay đầu tìm kiếm.

"Ôi chao?!" …… ánh mắt mọi người nhìn các nàng, là có ý gì? Vì sao ánh mắt tái đi rồi?

"Oa a!" Mạc Ngôn nhanh chóng cách xa Cư Nhiên ngoài phạm vi một thước. YY vô tội, nàng thích YY, cũng không để ý bị người ta YY, nhưng…… mấy người YY có điểm rất khủng bố! ~~~~(>_<)~~~~ Có thể YY! Nhưng các nàng không cần dùng vẻ mặt cùng ánh mắt sắp như muốn ăn luôn mà YY a ~~~

(YY: ý da^ʍ – tự sướиɠ)

Nơi gặp mặt sẽ là bên trong một sân vận động ở Bắc Kinh. Có năm mươi vị tác gia tham gia, đến fans cũng rất nhiều. Mạc Ngôn vì thấy tác gia mình thật thích, liền bỏ Cư Nhiên, vọt tới hàng dài đang xếp phía trước vị đại nhân kia. Thật vất vả mới tới lượt được đại nhân kí tên, lại nghe người nào đó kích động hô: "Oa! Hôm nay xxx đại nhân cũng có đến nga"

xxx đại nhân cũng là một vị đại thần viết đam mĩ, vì thế, Mạc Ngôn lại kích động vọt tới hàng đội và mua tác phẩm mới của vị đại thần kia.

Chuyện như vậy không ngừng lặp lại. Tuy rằng Mạc Ngôn không đến mức giống chúng loli xung quanh, một bên cầm máy chụp hình kích động kêu oa oa, (dù sao lớn tuổi) nhưng cũng rất hưng phấn.

Ai! Con nít ở nông thôn gặp qua không quen mặt, không hiểu chuyện, chớ trách chớ trách.

Thật vất vả mới về tới trước quầy của Cư Nhiên. Quầy của Cư Nhiên, hàng ngũ fans xếp hàng chờ kí tên thật sự thật dài thật dài thật dài a ~~~

Lòng ghen tị của Mạc Ngôn lại quấy phá.

"Hừ!" hừ lạnh đi qua. "Thật không rõ tên chết tiệt này có cái gì tốt" nhỏ giọng nói thầm.

"Cô mới chết tiệt, có bản lĩnh thì cô cũng viết đi!" tuy rằng nhỏ giọng nhưng vẫn có cô gái nghe được, ở một bên lạnh lùng hừ một tiếng.

"Tôi viết thì thế nào? Cô xem, một ngày nào đó tôi cũng có thể viết ra" không xác định rõ là ai lên tiếng, Mạc Ngôn đã theo bản năng phản bác.

"Nga! Sau đó cô có viết không" một cô gái tóc dài đi ra từ trong đội ngũ fan. Trong tay đang cầm một quyển sách, khinh thường nhìn Mạc Ngôn. "Cô còn đứng trong này làm cái gì? Không có bản lĩnh không nên ở trong này, vô nghĩa"

"Ai nói tôi không viết văn?!"

"Nga, vậy cô nói xem, cô viết cái gì? Cô có viết thì vì sao không được ngồi giống họ?"

"Mỗi người đều từ từ tiến bộ, hiện tại không tốt không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không tốt!"

"Cô viết cái gì? Cô nói đi, cô viết cái gì?" đối phương cắn chặt vấn đề này không tha.

"[xxxxx] là chính tôi viết! Lần này trang web xxx tổ chức cuộc thi viết tiểu thuyết tôi cũng tham gia!"

"[xxxxx] là cái gì? Tôi không nghe nói qua" rõ ràng mắt trợn trắng. "A!" một fan hâm mộ bên này hô lên. "Tôi có nghe qua cái tên kia!"

Mạc Ngôn vui sướиɠ.

"Chính là bộ tiểu thuyết lần trước bị Bặc Toán Tử đại nhân mắng trên mạng, nga! Đúng rồi, cô là 'Quân Bất Ngôn' đúng không?! Là Quân Bất Ngôn bị đại nhân mắng trên trang web kia!" người fan kia vẻ mặt giống như phát hiện quái thú, chỉ vào Mạc Ngôn hét lớn.

"Tôi là Quân Bất Ngôn thì thế nào?!" căn bản nghĩ đối phương thích văn mình viết, nên còn có chút cao hứng, nhưng nghe đối phương nói xong, tâm Mạc Ngôn ~~ thật là lạnh.

"Oa a! Quả nhiên là Quân Bất Ngôn! Uy uy! Tiểu R! Các cậu mau tới đây! Tớ nhìn thấy tên Quân Bất Ngôn kia! Thì ra Quân Bất Ngôn mắng nhau cùng đại nhân trên mạng là nữ !" giọng đối phương không phải lớn bình thường, la to vậy, dẫn tới Mạc Ngôn bị người chung quanh quay đầu nhìn chăm chú.

"Cái gì?"

"Là Quân Bất Ngôn! Cái người tác giả viết văn siêu cấp cẩu huyết! Lần trước bị Bặc Toán Tử đại nhân mắng trên mạng! cậu không phải vì Bặc Toán Tử đại nhân bình luận, còn cố ý nhìn qua truyện nàng viết đó thôi!" tiếp tục kêu, tiếp tục kêu.

"……" Mạc Ngôn đứng tại chỗ. Tức đến nỗi muốn tiến lên cho mỗi người một bạt tai! Nhưng không được.

Muốn cãi tay đôi với đối phương! Chính mình còn nói không ra.

Răng nanh cắn chặt môi, cắn muốn chảy máu môi.

Mỗi người đều từ trong trúc trắc bước ra không phải ư? Chẳng lẽ viết không tốt thì không thể tha thứ sao? Nàng dựa vào cái gì mà được đối đãi tốt đến như vậy? Dựa vào cái gì?

Mạc Ngôn mặt trướng đỏ bừng, ánh mắt trừng to, nàng hình như thấy Cư Nhiên đi tới bên này, nhưng hình như cũng không phải, Mạc Ngôn cũng không rõ. Bên người là các loại âm thanh, Mạc Ngôn cảm thấy mình ù tai, trong đầu "Ong ong ong" vang không ngừng.

"Tiểu Ngôn? Chị làm sao vậy? Đứng ở đây làm gì?" Là tiếng ai? "Tiểu Ngôn?" là tiếng của Cư Nhiên, là tiếng của Bặc Toán Tử!

Là nàng! Là nàng, nếu không phải nàng, mình sẽ không đứng ở chỗ này, nếu không phải nàng, hiện tại mình sẽ không bị người khác nói như vậy! Nếu không phải nàng! Nếu không phải nàng……

Máu cả người Mạc Ngôn không kiềm chế được chảy hướng lên đầu.

Đột nhiên cảm giác mũi ẩm ướt, có gì đó sắp chảy xuống.

"Oa a! Có người đổ máu!" bên người có ai kêu vậy.

"Di ~~~"

"Tiểu Ngôn? Chị làm sao vậy? Sao lại chảy máu mũi?" rốt cuộc mặt Cư Nhiên dần dần trở nên rõ ràng trước mắt Mạc Ngôn, vẻ mặt lo lắng.

"……" Mạc Ngôn thở phì phò, mở to hai mắt nhìn Cư Nhiên trước mặt, một câu cũng nói không nên lời. Hiện tại cái dạng chảy máu mũi này của Mạc Ngôn thật sự đủ thảm.

"Là Bặc Toán Tử đại nhân!"

"Cái gì nha!? Thì ra nàng có quen biết đại nhân! Sao lại thế này!"

Cư Nhiên vội vàng lấy tay che mũi Mạc Ngôn. "Nhanh đến chỗ em ngồi nghỉ ngơi một chút. Không cần đứng ở chỗ này"

"@#¥……"

"@*#¥%……"

Mạc Ngôn cảm thấy mình không bị tức chết thì mạng lớn. Tình huống lúc đó chính Mạc Ngôn cũng không nhớ rõ, vừa không rõ nàng chảy máu mũi được đưa về khách sạn thế nào, cũng không rõ máu mũi đến tột cùng là ai giúp làm ngưng chảy, tự nhiên càng thêm không rõ lắm, quần áo mình dính đầy máu đến tột cùng bị người ta thay cho thế nào. Tóm lại, thời điểm đầu óc nàng bắt đầu công việc bình thường, Mạc Ngôn cũng đã nằm trên giường ở khách sạn.

Chung quanh không có một bóng người.

Đầu thật khó chịu.

Cô gái nằm trên giường mơ mơ màng màng chuyển động tròng mắt. Sau đó rất nhanh lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Đợi Mạc Ngôn tỉnh lại lần nữa, là bị Cư Nhiên đánh thức.

"Rời giường uống thuốc nào, em giúp chị mua một ít cháo về đây, rời giường ăn một ít đi" Cư Nhiên bưng một cái khay, ngồi trước giường Mạc Ngôn, thản nhiên nói.

Mạc Ngôn vì thế sinh ra ảo giác, không biết vì sao nàng cảm thấy lời Cư Nhiên nói mang theo…… dịu dàng và quan tâm?!

Mình quả nhiên là bệnh không nhẹ.

"Tôi không uống" hờn dỗi xoay qua không nhìn Cư Nhiên bên giường mình.

"Chị nha!" một bàn tay sờ trán Mạc Ngôn. Lạnh lạnh, có chút thoải mái. "Chim non nếu muốn bay khỏi tổ, làm bạn cùng trời xanh thì nhất định phải trải qua việc té bị thương. Mỗi người chúng em nơi này trước kia đều giống như chị"

Mạc Ngôn nhắm chặt mắt lại. "Tôi…… không cần cô lo"

"Đúng là có vài người không trải qua đau khổ mà có thể thành danh, đạt được thành công mà người khác đều hâm mộ. Nhưng dù sao loại thành công này giống như sao trên trời, sáng nhanh và biến mất cũng rất nhanh. Có thể chân chính trở thành mặt trăng, sáng mãi hào quang, vĩnh viễn đều trải qua quá trình đau khổ này, đi từng bước đến thành công"

"Vậy còn cô……" thanh âm rầu rĩ.

"Ừm?" thanh âm có ý cười. Cư Nhiên cúi người, ghé vào người Mạc Ngôn, miệng nhẹ nhàng dán vào lỗ tai Mạc Ngôn, trêu tức nói: "Chị ghen tị với em sao?"

Mạc Ngôn đỏ mặt, lỗ tai càng thêm hồng thái quá. "Tôi tôi! Tôi mới không có!" nói to, cũng không dám quay đầu nhìn Cư Nhiên.

"Ha ha……" Cư Nhiên cười khẽ, phút chốc vươn đầu lưỡi, liếʍ một chút trên lỗ tai hồng hồng của Mạc Ngôn.

"Oa a!" cô gái trên giường rốt cục nhảy dựng lên, ôm lỗ tai, chỉ vào: "Cô cô cô, cô làm gì đó!"

"……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, ánh mắt thâm thúy. "Có lẽ, em cũng chỉ là một ngôi sao mà thôi"

"Hả?!" hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời mình như vậy. Nếu là Cư Nhiên, không phải nên hung hăng đáp lễ mình sao? Sao đột nhiên…… "Cô…… không cần nói như vậy, tiểu thuyết của cô đọc hay lắm……" ngược lại Mạc Ngôn bắt đầu lúng túng.

"Chị đã đọc qua?"

"Tôi…… tuy rằng chưa đọc xong hết…… nhưng 'Sử ký phong trạch'…… tôi rất thích đọc" Nàng cuối cùng là đang nói cái gì? Nàng sinh bệnh, là do sinh bệnh!!!

Cư Nhiên nheo mắt lại. "Uống thuốc đi. Ăn xong rồi ngủ một giấc thật tốt"

"…… cám ơn nha……" Mạc Ngôn vội vàng cúi đầu.

Cư Nhiên lại vươn rảnh tay, nâng đầu Mạc Ngôn lên.

"!!" Mạc Ngôn không dám động. Chết tiệt, nàng sợ cái gì a?

"Chị nha!" vươn tay vuốt môi Mạc Ngôn. "Môi cắn muốn nát rồi" vuốt ve vuốt ve.

Mắt trợn trắng, trợn trắng mắt, nàng muốn trợn trắng mắt! Không cần sờ môi người khác như vậy nha độc nhà nhà ngươi!

"Tôi tôi tôi…… tôi muốn uống thuốc!" cuối cùng nói ra một câu.

Cư Nhiên buông tay xuống, nguy hiểm nheo mắt lại.

Uống thuốc xong, cơ thể liền bị mệt mỏi bủa vây. Mạc Ngôn nhanh ngủ thϊếp đi. Sau đó, nàng giống như nằm mơ, nàng mơ, Cư Nhiên giống như hôn nàng. Có gì đó mềm mềm ở bên trong miệng nàng, cái loại cảm giác này…… làm cho Mạc Ngôn thiếu chút nữa ở trong mộng phun máu mũi lần thứ hai.

Giấc mơ kia cũng quá chân thật đi? Đến cuối cùng có phải mơ không?!

Mạc Ngôn đột nhiên mở mắt.

"……" trong phòng im ắng, gì cũng không có. Làm sao còn bóng Cư Nhiên? "Nằm mơ?" may mắn may mắn, là nằm mơ. Nàng cũng không nguyện ý hồng hạnh ra tường a ~~

Bất quá, vì sao nàng cảm thấy miệng mình…… có hơi đau?