Chương 15

Tuy rằng lòng biết ăn nhất định sẽ bị tiêu chảy. Nhưng chung quy không thể ngăn cản sự dụ hoặc của ly kem. Mạc Ngôn nhanh chóng mang chứng cứ tiêu diệt.

Nếu bị má mình hoặc Tiểu Li biết, nhất định mình sẽ bị mắng?

"Ai nha, hôm nay nhiều người thật" một người phụ nữ có thai nâng bụng đứng bên cạnh Mạc Ngôn, nhìn biển người cảm thán.

"Hôm nay là nguyên đán. Vợ, em không cần vào, ở bên ngoài chờ anh đi. Anh đi vào mua đồ rồi ra"

"Nga, cũng tốt" người phụ nữ có thai đáp: "Anh nha! Đi vào mua đồ, kết quả mua toàn đồ của người già, cũng chỉ có anh? Hy vọng giờ có thể mua đúng đồ"

"Được được! Là anh sai, anh sẽ tỉnh táo lại, vợ em tìm ghế ngồi xuống trước đi, anh sẽ lập tức quay lại" người đàn ông quay đầu nhìn trái phải tìm ghế. Thời điểm khi đầu hắn chuyển hướng về Mạc Ngôn, đột nhiên dừng lại.

Mạc Ngôn chột dạ, nói thế nào mình cũng là một giáo viên, gặp loại chuyện này, không làm thì nhất định sẽ bị sét đánh.

"À chị, nếu không ngại, ngồi cùng chúng em đi" vội vàng đem mông mình nhích mạnh sang bên cạnh.

"Chị làm gì đó?" Cư Nhiên bên cạnh nhìn chằm chằm cô gái ngồi bên cạnh, bất mãn nói.

"Không làm à! Cùng nhau ngồi thôi" Mạc Ngôn da mặt dày tiếp tục nhích tiếp tục nhích.

"……"

"Cám ơn" người phụ nữ có thai cảm kích ngồi xuống.

"Ách…… không cần" Mạc Ngôn không dám đυ.ng vào đối phương, đối loại phụ nữ mang thai này, Mạc Ngôn có thể nói là có bản năng sợ hãi. Chỉ sợ mình giật mình, đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên, tuy rằng bên kia là 'Cư Nhiên' Mạc Ngôn chạm cũng không muốn chạm. Nhưng nàng vẫn liều mạng dựa sát vào người Cư Nhiên.

Hai người gắt gao tựa vào nhau.

"Chị còn nhích nữa thì em sẽ té" Cư Nhiên bị ép đến nửa cái mông lòi ra rồi, kề sát mặt Mạc Ngôn, lạnh lạnh mở miệng.

Dựa vào gần quá! Sau khi ý thức được điểm ấy, Mạc Ngôn không chịu thua kém đỏ mặt.

"Tôi, tôi cho cô chỗ tốt rồi mà" tay không bị cản trở vuốt lỗ tai đỏ rực của mình.

Má sao còn chưa ra! Chẳng lẽ bị lạc đường?

Cư Nhiên nhìn chằm chằm lỗ tai Mạc Ngôn.

Thật đỏ nha! Sờ xuống nữa, có lẽ máu cũng có thể chảy thành nước nhỉ?

"……" Cư Nhiên nhớ rõ chính ba mình từng tổng kết kinh nghiệm cùng má mình đi ra ngoài, một câu khái quát: Không phải đang chờ đợi sự bùng nổ, mà là đang chờ đợi sự diệt vong.

Những lời này quả thực kinh điển.

Sau khi Cư Nhiên ngồi ngoài cửa một giờ, càng thêm cảm nhận được điểm này. Rõ ràng một phút trước, nàng cùng Mạc Ngôn còn ngồi ở cửa siêu thị chờ mẹ mình đi ra, mà sao một phút sau, mình có cảm giác ngồi xuống chính là ngồi hàng giờ liền?

Liếc liếc mắt nhìn Mạc Ngôn bên cạnh, nàng đã muốn ngã vào lưng sô pha ngủ.

Cũng đúng, đã gần năm giờ, trời đã tối rồi, khó trách tên ngu ngốc này mệt.

Cư Nhiên nghĩ tới ba ở nhà chờ bọn họ về ăn cơm. Khả năng đã sắp chết đói ở nhà? Thật đáng thương.

Xem ra còn cần thời gian rất dài. Không có việc gì làm, Cư Nhiên bắt đầu đánh giá Mạc Ngôn đang nằm ngay đơ bên cạnh mình.

Mặt thật trắng! Là điểm đáng yêu của nàng.

Lông mi thật dài, cũng rất đáng yêu.

Thời điểm mắt mở lớn, rất lớn…… ngạch…… được rồi, cũng rất đáng yêu.

Còn có miệng, ngay cả mặt cũng giống gương mặt dễ thương của con nít. Thật là muốn mạng người.

Tên ngu ngốc này lúc ngủ cũng thật im lặng. Lúc tỉnh thì phiền hơn, giống quả cầu điện pokemon. So sánh này thật sự rất chuẩn xác.

Cư Nhiên nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.

Nàng đang ngủ nhỉ?

Cư Nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.

Xem ra là thật đang ngủ. Còn chảy nước miếng nữa.

Cư Nhiên vẫn còn ……-_-|||||

Giúp nàng lau nước miếng, nàng hẳn sẽ không tỉnh lại?

Ừm……

Cầm khăn tay để sát vào đối phương, lau nước miếng đồng thời ăn một ít đậu hủ. Lấy tay chà tới chà lui trên môi đối phương.

Thật mềm, xúc cảm quả thật rất tốt. Lần trước bị hôn, cứ cảm thấy nếu hôn trộm một cái thì cảm giác sẽ như thế nào?

"Xin chào quý khách" thanh âm nhân viên cửa hàng đánh gãy việc Cư Nhiên tự hỏi.

"……" nguy hiểm thật, thiếu chút nữa một bước sa chân thành hận thiên cổ. May mắn may mắn, cô gái nào đó ném khăn tay xuống âm thầm thấy may mắn.

Nhưng tựa vào nhau hẳn là không có vấn đề gì đi? Cư Nhiên 'lơ đãng' tới gần Mạc Ngôn. Hình như còn hơi xa.

Vươn tay lôi đối phương lại. Ấn đầu Mạc Ngôn tựa vào trên vai mình, lại cầm lấy tay đối phương.

Ừm. Có hơi hạnh phúc.

Liếc mắt nhìn cô gái trên vai, nhịn không được cong khóe môi.

Bất quá, nếu chị dám chảy nước miếng xuống người em, chị nhất định phải chết.

-_-|||||||||

"……" lúc Mạc Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình nằm ngủ trên vai Cư Nhiên, có đứa con nít tranh nhau lóe sáng mắt nhìn chằm chằm mình.

Vì sao mình lại ngủ trên người Cư Nhiên?! Thế nhưng còn mười ngón tay giao nhau cùng Cư Nhiên?! Trời ạ! Này này này…… Này rất quỷ dị ! Tiểu Li, tớ không phải cố ý hồng hạnh ra tường ~~~~(>_<)~~~~

Cư Nhiên giật giật, dường như muốn quay sang nàng. Mạc Ngôn sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu hiện tại tỉnh lại, nàng nên mang vẻ mặt gì nhìn Cư Nhiên?! Nàng đã muốn mất hết mặt mũi trước tên độc xà kia, thế nào có thể tiếp tục mất mặt nữa?! Nhưng nếu bất tỉnh được, chẳng lẽ cứ giả bộ ngủ tiếp?! Nàng không cần a ~~

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Oa! Nàng nhớ rõ lúc ngủ sẽ chảy nước miếng, không phải đã chảy nước miếng xuống người Cư Nhiên rồi chứ? Oa oa! Nếu thật thì cho nàng chết đi!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!!!

Hay làm bộ như lơ đãng đổ người sang bên kia? Chắc sẽ không bị Cư Nhiên phát hiện? Tên kia là quỷ thành tinh!

Làm hay không làm? Rốt cuộc muốn làm hay không? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……

Chiều ngày nguyên đán đó, 5:30, tâm tình Mạc Ngôn cực kỳ quỷ dị giữa……

…………

…………

Rốt cuộc nghỉ đông.

"Tiểu Ngôn, trên đường cẩn thận chút, không cho phép gây thêm phiền phức cho Tiểu Nhiên, lúc qua đường tốt nhất nên nắm tay Tiểu Nhiên, nghe lời Tiểu Nhiên"

Địa điểm là cửa nhà mình. Mạc Ngôn mang theo vali hành lý, vẻ mặt đen thui nghe má mình lải nhải.

"Má! Con gái má 23 tuổi, không phải 3 tuổi" không được xem nàng là con nít ba tuổi đi nhà trẻ được không? Nàng rõ ràng so với Cư Nhiên còn lớn hơn một tuổi đó! Cò còn thiên lý không chứ?!

"Cô nha! Má cô cũng không dám cam đoan"

o[╯□╰]o

Cứ Nhiên vách vách đi ra, kéo một cái valy hành lý, sau khi đem đồ đạc để vào cốp xe, đi tới phía Mạc Ngôn.

"Tiểu Ngôn, chuẩn bị xong chưa?" vẻ mặt lừa gạt mỉm cười.

Mạc Ngôn khó chịu. "Hừ! Đã sớm chuẩn bị xong, không có chậm giống như cô"

"Tiểu Nhiên a! Tiểu Ngôn nhà dì làm phiền con rồi, đứa nhỏ này a! Trời sinh là một tên phiền toái thành tinh, ngày nghỉ thì cả ngày không ra ngoài, lần này lại sống chết muốn theo con đi Bắc Kinh, ngăn cũng ngăn không được" hung hăng vỗ cốt nhục mình.

"……" cái gì mà sống chết muốn đi?! Mạc Ngôn trợn trắng mắt. Rõ ràng là bị bức đi!

"Không có gì đâu ạ, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Ngôn tốt"

"……" ai muốn cô chăm sóc? A? Ai muốn cô chăm sóc?

Mạc Ngôn trầm mặc, không tiếng động kháng nghị……

Từ Tô Châu ngồi xe lửa, nhanh nhất đến Bắc Kinh cũng chỉ cần mười mấy giờ, chỉ là…… tiền xe thật là tốn kém a ~~~

Mạc Ngôn nhìn tấm vé xe lửa trong tay, lòng đang rỉ máu a ~~ may mắn không phải mình trả tiền, nhưng cho dù không phải mình trả tiền, quả nhiên vẫn đau khổ a……

Đến Bắc Kinh là mười một giờ đêm. Tháng một, ở phía nam lạnh muốn đòi mạng người. Tuy rằng độ ấm nhiều nhất chỉ từ dưới 0 đến 2 độ, nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói đó cũng đã là cực hạn của cơ thể nàng. Đến Bắc Kinh…… Ở trên xe có điều hòa tự nhiên không có cảm giác, nhưng vừa xuống xe……

"……" Mạc Ngôn nhớ tới một câu ca.

Gió bắc về ~~~ bông tuyết nhỏ bay bay ~~~

Bên trong mặc có một lớp quần áo, bên ngoài khoác một cái áo bông, nhưng nàng lại không cài nút lại nên lạnh đến hai chân run run.

"Nhanh lên thôi, đến khách sạn sẽ ấm áp" Cư Nhiên một bên thúc giục Mạc Ngôn. Người sau muốn lạnh đến cả vươn tay cũng miễn cưỡng.

Sụt sịt ~~~ nước mũi chảy ra.

"Đến Bắc Kinh, mặc như vậy quá ít, sau khi đến khách sạn, mặc nhiều"

"Chúng chúng chúng chúng ta khi khi khi khi khi nào thì mới mới mới có thể đến đến đến khách khách khách sạn……" khụ khụ khụ ~~~

"Sẽ có người tới đón chúng ta. Tóm lại mau ra nhà ga" kéo Mạc Ngôn bước đi.

Ra nhà ga, Cư Nhiên để Mạc Ngôn ở bên ngoài còn mình gọi điện thoại, rất nhanh, một chiếc xe màu đen liền đứng trước mặt Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên.

"Lên xe đi, hôm nay vừa lúc nhiệt độ xuống thấp, các cô đến thật đúng thời điểm" lái xe là một người đàn ông khoảng bốn mươi. Làn da có chút đen, răng nanh đặc biệt trắng.

"Ừm, nhưng tôi vốn không cảm thấy mùa đông Bắc Kinh ấm áp" Cư Nhiên đẩy mạnh Mạc Ngôn lên xe, còn mình đến phía sau xe để hành lý.

"Nga? Bạn bè? Trước kia đều gặp cô tới một mình, cho tới bây giờ đều không thấy cô mang bạn bè theo" người đàn ông một bên lái xe, một bên tán gẫu.

"A, là hàng xóm, vừa vặn muốn tới Bắc Kinh chơi" Cư Nhiên thuận miệng nói.

"……" Gạt người mặt cũng không đỏ.

"Cũng viết lách sao?" những lời này là nói với Mạc Ngôn.

"Ách…… xem như vậy đi" Mạc Ngôn trả lời có chút chột dạ, nói mình là tác gia, trước mặt Cư Nhiên tuyệt đối nói không nên lời. "Chúng ta…… Hiện tại muốn đi đâu?"

"Nga, nơi lần này chúng ta đi, khách sạn tên là Hư Cấu"

Dọc theo đường đi tâm sự tá lả đông tây, rất nhanh đi tới khách sạn. Mạc Ngôn không thể thích ứng thời tiết của Bắc Kinh, lạnh muốn xanh mặt. Cư Nhiên kéo Mạc Ngôn vào khách sạn để cho nàng tắm rửa.

Hơi ấm trong phòng cũng lập tức tỏa ra.

Mạc Ngôn tắm xong, từ phòng tắm đi ra, liền ngây dại.

"……" vừa rồi chỉ lo tắm rửa, quên một vấn đề quan trọng. Chẳng lẽ…… mấy ngày nay, nàng sẽ ngủ cùng với Cư Nhiên sao? "Mấy ngày nay tôi ngủ chỗ nào?" hỏi Cư Nhiên đang sửa soạn lại quần áo.

"Hửm?" Cư Nhiên quay đầu. "Đương nhiên là ngủ cùng em rồi"

"……" hóa đá. "Tôi…… tôi……"

"Tôi không cần a a a!!".'