Chương 17

Nguyên bản kích động muốn đi chơi thật vui ở Bắc Kinh, muốn nhìn tường xanh ngói đỏ ở Bắc Kinh, kết quả hành trình đi Bắc Kinh lần này, Mạc Ngôn lại trải qua trên giường. Nghĩ lại cũng thật bi thảm.

May mắn nàng vẫn gặp được rất nhiều tác giả yêu thích, nếu không chỉ tiền xe lần này cũng đủ khiến cho Mạc Ngôn muốn tự sát.

Buổi offline đã xong. Cư Nhiên cũng chuẩn bị về.

Còn một vài tác giả cần lưu lại vài ngày. Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên rời khỏi vào giữa trưa, lúc đi, trong đại sảnh khách sạn còn mấy người tác giả Mạc Ngôn không biết. Nói luôn miệng,không biết đang thảo luận cái gì.

"Không đúng không đúng! Bà xem xem ở đây miêu tả. Người lần đầu hôn môi sẽ có tâm tình vầy sao? Còn nữa, lần đầu của nàng cũng quá lão luyện nhỉ? Cao thủ tình trường mới đúng ?"

"Vậy bà nói lần đầu tiên muốn có phản ứng gì?"

"Bà không tự mình nghĩ đi!!"

"Tui không có bồ, làm thao mà tui biết!" bô bô lợi hại.

Phía sau, Mạc Ngôn vừa vặn từ trên lầu xuống, Cư Nhiên đã ở dưới chờ nàng.

"Vậy tìm một người thử xem" một đám cao cao gầy gầy, nhìn qua còn tưởng một đám con gái trung tính đang nói gì đó quỷ dị.

"?" Mạc Ngôn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đi tới bên cạnh Cư Nhiên."Tôi xong rồi"

"Vậy đi thôi" Cư Nhiên kéo hành lý.

"Chờ một chút ToánTử" một cô gái trung tính là lạ đột nhiên kêu các nàng lại.

"Ừm? Có việc?" nhìn đối phương.

Cười sáng lạn. "Cống hiến một chút đi, làm cho tui xem thử xem"

"A?" sau đó, ngay lúc vẻ mặt không hiểu, đầu Mạc Ngôn bị cô gái trung tính tóm được, tiếp sau đó, nhanh chóng tới gần trước mặt Cư Nhiên cũng đồng dạng không hiểu.

"Ngô ngô……" bốn cánh môi chạm nhau.

"Bà xem bà xem! Tui nói bà hẳn là bà nên viết biểu tình kia đi"

"Ừm…… quả nhiên không phải vậy"

"……" Mạc Ngôn mở to mắt, nhìn gương mặt trước mắt kia vì dựa vào quá gần mà đường nét trở nên mơ hồ.

Oa a a a! Tiểu Li a ~~ tớ xin lỗi cậu! Nụ hôn đầu của tớ lại dành cho người khác ~~~~~~(>_<)~~~~ đây là phản ứng đầu tiên sau khi đầu óc Mạc Ngôn khởi động lại.

Nhóm đại thần, quả nhiên tất cả đều là người xấu ~~

…………

…………

"Không có gì không có gì không có gì……" không phải chỉ bị độc xà cắn một ngụm thôi sao! Không có việc gì không có việc gì không có việc gì! Cũng không phải bị độc xà ăn luôn.

"Ừ…… vốn người ta là bị bắt buộc!" nàng không muốn hôn Cư Nhiên nha! Tuyệt đối không có!

"Dọc đường đi chị lầu bầu cái gì đó?" Cư Nhiên ngồi bên cạnh Mạc Ngôn cau mày nhìn nàng. Tuy rằng tiếng nói không ồn ào! Nhưng nghe lâu cũng cảm thấy phiền!

"Tôi tôi tôi! Mới không có lầu bầu!" trái tim 'thình thịch thình thịch' đập, tiếng tim đập quá lớn! Thật sự là ồn chết người.

"……"

Sau hơn mười tiếng di chuyển, lúc đến Tô Châu đã hơn 10:00, hai người không vội về, ở lại Tô Châu một đêm, rồi hôm sau có người đến đón hai người về nhà. Lại ngồi xe hơn hai giờ, hai người không dễ dàng gì mới mệt mỏi về đến nhà.

"Má ơi ~~~" dọc đường đi, tim nàng vốn không đập theo tần suất bình thường, trái tim cảm thấy quá tải, Mạc Ngôn vẻ mặt mệt mỏi bám cửa lớn nhà mình, hướng vào trong hô to tên má nàng.

"Tiểu Ngôn a?" rốt cuộc má Mạc cũng đi ra, nhìn thấy Mạc Ngôn vẻ mặt kinh hỉ. "Tiểu Ngôn a! Con có bạn đến nhà chơi kìa!"

"Hả gì? Bạn?! Đứa nào ta?"

"Tiểu Ngôn…… cậu đã về rồi" một cô gái từ trong nhà đi ra, tóc quăn được bới lên, gương mặt trẻ con tương tự Mạc Ngôn, lộ vẻ tươi cười sáng lạn.

"Tiểu Li?! Cậu sao lại ở đây?!"

Trầm Li là bạn học từ bé của Mạc Ngôn. Thời điểm quen biết Trầm Li, Mạc Ngôn cực kỳ quái gở, giống con nhím nhỏ mẫn cảm, luôn dùng gai trên người công kích người khác. Trầm Li là đứa trẻ mập mạp, có vóc dáng cao. Lúc ấy Trầm Li ngồi bên cạnh Mạc Ngôn, tóc thật dài, rõ ràng có gương mặt con nít nhưng làm cho người ta lại có cảm giác như một bác gái trung niên. Có thể nói Trầm Li tuyệt đối là loại người hiếm thấy trong đám người, cho dù cầm kính thiên văn tìm cũng tuyệt đối tìm không thấy.

Cũng không biết nói vì sao con nhím nhỏ Mạc Ngôn luôn luôn công kích người khác, lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Li liền cảm thấy người này nhất định sẽ trở thành bạn tốt của mình.

Cho nên Mạc Ngôn cẩn thận tới gần Trầm Li, cẩn thận tìm kiếm các điểm giống nhau của các nàng. Nhưng ngay từ đầu không thuận lợi. Trầm Li quan hệ với mọi người cực kỳ tốt, có một đám bạn của riêng mình. Con nhím nhỏ Mạc Ngôn này lại lâu không ở chung cùng người khác, căn bản không thể tới gần Trầm Li.

Thẳng đến một lần sinh hoạt lớp, chủ nhiệm để cho học sinh nói về ước mơ của mình, lúc ấy Mạc Ngôn đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói xong ước mơ của nàng. Kỳ thật ước mơ kia ở lúc ấy không thực tế. Dường như không ai vỗ tay. Bất quá khi Mạc Ngôn bước xuống dưới, Trầm Li lại cười với Mạc Ngôn nói: "Tớ cảm thấy ước mơ của cậu thật vĩ đại nha! Người có ước mơ thật tốt, cả người như sáng lên"

Cứ như vậy quen biết nhau, nói tiếp cũng có chút không thể hiểu nổi. Ngay cả chính Mạc Ngôn cũng không biết khi nào thì quan hệ của mình cùng Trầm Li đã trở nên như hình với bóng.

Ngay cả bác gái ở căn tin cũng biết trong trường có hai nữ sinh cho tới bây giờ đều như hình với bóng.

Có người nói nếu hai người quá thân thiết thì sẽ có tướng vợ chồng, có lẽ là sự thật, Trầm Li từ sau khi chơi chung với Mạc Ngôn. Dần dần gầy xuống, tóc dài cũng cắt ngắn bớt, hai người đều có gương mặt con nít, thêm hai người vui vẻ mặc quần áo giày dép giống nhau, đi trên đường tất cả mọi người đều nghĩ các nàng là song sinh, Mạc Ngôn thậm chí còn bị người ta xem là động vật để hỏi thăm kinh nghiệm.

Mạc Ngôn là một con sói hủ nữ. Trầm Li nguyên bản là cô gái ngay cả đam mĩ gì cũng không biết. Kết quả sau khi chơi cùng Mạc Ngôn, bị Mạc Ngôn tẩy não hoàn toàn, biến thành một con sói mẹ hủ nữ ngay cả Mạc Ngôn nhìn cũng muốn xấu hổ.

Sau đó, Mạc Ngôn bắt đầu quay sang bách hợp. Cả ngày giúp Trầm Li tẩy não.

"Bách hợp là gì, có gì mà thích"

"Hở? Nhưng thật sự trong cuộc sống nếu xuất hiện bách hợp, Tiểu Ngôn không cảm thấy sẽ rất kỳ quái sao?"

"Gì mà kì? Tớ nha! Nhất định sẽ mỉm cười đón nhận!"

"Nếu vậy…… về sau chúng ta kết hôn đi. Vĩnh viễn sinh hoạt cùng nhau"

"Thật hả?!"

Một câu nói đùa.

Mạc Ngôn cũng biết đây là một câu nói đùa. Mạc Ngôn chưa bao giờ tin câu nói đùa này có thể biến thành sự thật. Nhưng Mạc Ngôn lại đem câu nói đùa này ghi tạc trong lòng.

Tiệc tốt nghiệp tối hôm đó, Mạc Ngôn ôm Trầm Li khóc trong nháy mắt. Nương theo cảm giác say cùng tiếng ồn ào: "Tiểu Li! Tiểu Li cậu nhất định phải chờ tớ! Chờ tớ hoàn thành ước mơ, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi đến một thành phố cậu thích, tớ cũng thích. Vĩnh viễn sống cùng một chỗ"

"Được. Tớ chờ cậu, bất quá tớ chỉ chờ cậu năm năm! Năm năm, hơn nữa chúng ta quen biết năm năm, tổng cộng là mười năm. Tớ chỉ có mười năm này"

Vì thế, Mạc Ngôn nỗ lực hộc máu.

Năm năm, nàng chỉ có thời gian năm năm.

Nàng muốn hoàn thành ước mơ của mình, sau đó mang theo Tiểu Li đi đến nơi nàng thích, Tiểu Li cũng thích, vĩnh viễn sống cùng một chỗ.

…………

Ý cười trên mặt Mạc Ngôn khuếch tán. Rốt cục ức chế không được cười lên tiếng. Nhảy qua, ôm cổ Trầm Li. "Tiểu Li! Tiểu Li! Cậu làm sao tìm được nhà tớ! Tớ hình như không có nói cho cậu địa chỉ nha!"

"Cậu hay quá ha! Tớ tìm lâu ơi là lâu! Cậu là cái đồ vô tâm vô phế, không nói cho tớ biết địa chỉ" hung hăng cắn một ngụm trên vai Mạc Ngôn.

"Oa a a! Không được cắn tớ! Tớ biết sai rồi! Tớ xin lỗi ~~~"

"Cậu nha! Mỗi một lần đều nói với tớ như vậy! Khiêm tốn nhận sai, chết cũng không hối cải!"

Lúc ăn cơm trưa, má Mạc liều mạng gắp rau cho Trầm Li. "Đây, Tiểu Li, ăn nhiều một chút a"

"Cám ơn dì" Trầm Li nói vẻ mặt thành thật, cung kính. Từ nhỏ, Trầm Li cư xử với người lớn giống như cấp dưới với cấp trên.

"Tiểu Li, cơm nước xong tớ mang cậu ra ngoài một chút"

"À! Được"

Tâm tình Mạc Ngôn nhảy nhót, ăn cơm xong liền kéo tay Trầm Li ra cửa.

"Thế nào? Chưa thấy qua phong cảnh ngoại ô đi?" Mạc Ngôn nói vẻ mặt đắc ý.

"Nhà bà ngoại tớ ở ngoại ô, làm gì mà chưa từng thấy qua?" bất quá đối phương rất không cho mặt mũi.

"Ngô ~~ cậu cũng không cho người ta gia một ít cảm giác thành tựu. Nha! Đúng rồi, sao cậu đột nhiên tới chỗ này?"

"Tớ đến xem cậu có phải còn trẻ mà mất sớm không nha" liếc mắt nhìn Mạc Ngôn. "Cậu có biết lâu rồi cậu không có login không? Cũng không vào diễn đàn, chúng tớ nhắn lại cậu cũng không trả lời"

"……" Mạc Ngôn chột dạ. Này, nên nói thế nào cho tốt đây? Ngay từ đầu là vì trận đấu với Cư Nhiên cho nên không có thời gian login và vào diễn đàn, sau đó tâm tình lại vì thua Cư Nhiên mà trở nên rất không xong, tiếp sau lại vì cùng Cư Nhiên đi Bắc Kinh cho nên quên …… A a a! Hiện tại nghĩ lại, sao tất cả đều là Cư Nhiên a a a!

"Tớ, tớ giải thích, tớ có sai, tớ nhận sai" Mạc Ngôn thật khiêm tốn thừa nhận sai lầm.

"Ừ, biết sai thì sửa, tổ chức vẫn cho nhà ngươi cơ hội" Trầm Li vỗ vai Mạc Ngôn, biểu tình 'cậu còn gánh nặng đường xa'.

Mạc Ngôn vừa đi vừa giới thiệu cho Trầm Li, cơ hồ đem hết những gì mình biết nói ra hết, Mạc Ngôn mới phát hiện những lời mình vừa nói này, đều là trước kia Cư Nhiên nói cho mình nghe.

"Làm sao vậy? Phát ngốc gì đó?" thấy Mạc Ngôn đột nhiên không nói, Trầm Li tò mò vỗ vai Mạc Ngôn.

"A? Không, không có gì. Ha ha……" cười mỉm.

Khi về nhà, đi qua nhà Cư Nhiên. Thấy cửa nhà Cư Nhiên lại có vài cô gái vây quanh. Cư Nhiên đứng bên trong đám người, cười với vẻ mặt cún con vô hại.

Mạc Ngôn đột nhiên dừng bước. Nhìn chằm chằm Cư Nhiên.

"……" Hừ! Dối trá! Nhìn cô có thể ngụy trang tới khi nào.

"Sao không đi?" Trầm Li bị Mạc Ngôn nắm, Mạc Ngôn không đi, nàng tự nhiên cũng không thể đi.

"Không có việc gì" Mạc Ngôn đi đường thích nắm tay Trầm Li, nhưng người chủ động nắm là Trầm Li, lúc đi cùng người khác, Mạc Ngôn đều là bị động, chưa bao giờ hội chủ động đi lấy lòng người khác.

Cư Nhiên quay đầu, nhìn qua bên này.

"……"

"……" bốn mắt nhìn nhau.

Cư Nhiên nhíu hai hàng lông mày lại.

"Tiểu Ngôn, cậu cùng hàng xóm, quan hệ hình như không được tốt lắm" Trầm Li sát vào Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói bên tai nàng.

"Hừ! Ai muốn có quan hệ tốt với cô ta" Mạc Ngôn đỏ mặt trả lời, vội vàng xoay người mắt đối mắt cùng Cư Nhiên.

Hai hàng lông mày của Cư Nhiên càng thêm nhăn.

Trầm Li nhìn Cư Nhiên một lúc lâu. Lần này đổi thành nàng cùng Cư Nhiên bốn mắt nhìn nhau. "Tiểu Ngôn, nàng là ai?" nàng nhìn Cư Nhiên, đột nhiên hỏi Mạc Ngôn.

"A? Là hàng xóm"

"Ngu ngốc, tớ hỏi tên nàng"

"À là Cư Nhiên!"

"Nga…… tên lạ thật" Trầm Li nhìn Cư Nhiên, phút chốc, cũng như Cư Nhiên nhăn hai hàng lông mày lại.

Cư Nhiên sao……