Chương 14

Tết nguyên đán

"Tiểu Ngôn con làm gì mà treo tấm gỗ trên cửa?" đã gần 10:00, vì nội dung gala nguyên đán năm nào cũng như năm nào, cho nên Mạc Ngôn bị má Mạc tha lên giường, ngồi ở phía dưới, ăn bữa ăn không biết là điểm tâm hay cơm trưa.

"Ừm? Tấm gỗ kia là bảng chỉ dẫn rất quan trọng, cam đoan sự ổn định cho cuộc sống an nhàn của chúng ta" đây đều là lời nói thật.

Mạc Ngôn không hề có hình tượng ăn xong cơm, ngồi trên ghế ở phòng khách, thúc giục má mình. "Đã sắp 11:00, con nói má, đến tột cùng khi nào má mới ra ngoài? Nếu không ra ngoài, thì con cần phải ngủ"

"Tốt lắm tốt lắm, con đúng là quỷ nhỏ không kiên nhẫn. Má đi qua nhà dì Cư"

"A?! Qua nhà dì Cư làm gì?" nhìn má kích động chạy đến cách vách, khó hiểu đuổi theo hỏi.

"Còn có thể làm gì nha! Dì Cư đương nhiên sẽ đi cùng với chúng ta"

"Ôi chao?!" Mạc Ngôn hóa đá đương trường. "Chúng ta đi dạo phố, vì sao phải đi cùng dì Cư a?"

Má Mạc chụp một cái tát. "Nói mê sảng gì đó, con có thể đi cùng Tiểu Nhiên, má con cũng sẽ tìm được một người khuê mật a"

"……" nàng cùng Cư Nhiên khi nào thì đi chung a?! Được rồi được rồi, là có đi qua đi lại, nhưng đều là chuyện đã lâu trước kia a? Hiện tại các nàng là…… nước lửa bất dung a!

…………

Chuyện gì…… vì sao lại biến thành như vậy?

Mạc Ngôn ngồi bên cạnh Cư Nhiên. Vẻ mặt nhăn nhúm, má mình còn cùng má của Cư Nhiên ngồi đằng sau, hưng phấn nói không ngừng.

"Ai nha! Chị xem, đi dạo phố cũng phải làm phiền các em" cái dạng này của má thật là nhìn không được.

"Chị Mạc nói gì nha! Có thể cùng chị Mạc ra ngoài, em vui còn không kịp, Tiểu Nhiên nhà chúng em mỗi lần đều theo giúp em mua đồ này nọ, em cũng không thỏa mãn"

"Ha ha…… Tiểu Ngôn nhà chị cũng vậy, mỗi lần mới đi được nửa giờ đã oán giận nói không muốn đi, ai nha. Hiện tại người trẻ tuổi, chính là thiếu khuyết rèn luyện……"

Chít chít méo mó chít chít méo mó.

Mạc Ngôn cảm thấy mình bị má mình bán đứng, rõ ràng nói hai người cùng ra phố. Hiện tại đều là thế này sao? Hơn nữa, vì sao mình phải ngồi ở ghế phó lái? Theo lý thuyết, không phải hẳn là dì Cư nên ngồi ghế phó lái, mình cùng má mình nên ngồi phía sau sao?

Xe đột nhiên thay đổi hướng. Mạc Ngôn mạnh mẽ lung lay va vào người Cư Nhiên.

"Oa a!" đυ.ng phải thứ mềm mềm gì đó.

"Chị không sao chứ?" Cư Nhiên lái xe, quay đầu hỏi Mạc Ngôn bên cạnh.

"Cô làm gì đột nhiên đổi hướng vậy?"

"Thật có lỗi, trên mặt đường hình như có dầu nhớt nên vừa rồi gây trượt. Chị đeo dây an toàn là được rồi"

"……" Mạc Ngôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn Cư Nhiên bên cạnh.

Vừa rồi, mình đυ.ng phải cái mềm mềm gì đó, không phải là ngực Cư Nhiên đi? Ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua, rình coi bộ ngực Cư Nhiên.

"……" ngực Cư Nhiên nhìn cực kỳ vừa mắt, hơn nữa khi dựa vào cũng quá xá thoải mái……

"Chị đang nhìn cái gì?" Cư Nhiên đột nhiên hỏi như vậy.

"Không, không nhìn cái gì……" mặt đột nhiên đỏ lên.

Bên trong miên man suy nghĩ, miên man suy nghĩ.

"Uy, Tiểu Ngôn?" trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng đại.

"Oa a!" Mạc Ngôn bị dọa thiếu chút nữa bắn khỏi ghế phó lái. Sau khi thấy rõ chủ nhân khuôn mặt kia, nhịn không được rống to với đối phương: "Cô dựa vào gần vậy làm gì?!".

Cư Nhiên bị người ta đẩy ra có điểm oan uổng. "Chị luôn luôn ngẩn người. Chúng ta đến rồi, xuống xe đi" được rồi, nàng có chút muốn trêu cợt Mạc Ngôn.

"Tôi tôi…… tôi biết rồi! Đừng dựa vào gần như vậy" hoang mang rối loạn mở cửa, cửa sao mở kiểu nào cũng không được. Này này? Cánh cửa này còn có vụ nhận chủ nhân, đúng chủ nhân mở mới được sao?

"Chị đang làm gì? Mở cửa sổ làm gì?" xem không nổi nữa! Cư Nhiên áp Mạc Ngôn lại.

"Cô cô, cô, đừng dựa vào đây! Cô làm gì a!" cả người cứng ngắc.

"Mở cửa a" nói như vậy đồng thời, cửa xe 'cạch' một tiếng, bị mở ra.

Mạc Ngôn quắn quéo.

"Tiểu Ngôn con thật là, tay chân cứ lung ta lung tung" má Mạc phía sau rốt cục cũng nhìn không vừa mắt, bắt đầu quở trách Mạc Ngôn.

"Ai nha! Không vấn đề gì đâu, Tiểu Ngôn này nha, đáng yêu nhất" má Cư một lòng bao che.

Mạc Ngôn trốn xuống xe rất nhanh.

"Đi thôi đi thôi! Chúng ta đi RT-mart mua đồ dùng cho mấy ngày nay, nếu có thời gian, còn có thể đi làm tóc. Đi dạo tiệm quần áo" má Cư híp mắt cười nói.

"……" dì à, hiện tại đã muốn 12:00, tuyệt đối không có nhiều thời gian như vậy -_-|||| "Tóm lại, đi qua đường trước đi" không yên lòng nói.

"Tiểu Ngôn!" cánh tay đột nhiên bị người ta kéo, cơ thể không tự chủ được thăng bằng. Ngã vào trong lòng Cư Nhiên.

"Cô làm gì?" dọa chết người.

"Có xe, chị qua đường lớn mà không chịu nhìn hả?" Cư Nhiên ôm thắt lưng Mạc Ngôn, không biết vì sao con muốn tức giận hơn Mạc Ngôn, hai hàng lông mày nhăn lại chỉ trích.

Mạc Ngôn ngửa đầu nhìn nàng, bất mãn nói: "Xe kia chạy chậm vậy, không thể đυ.ng tôi được!"

"Chính vì có nhiều người ôm ý nghĩ như vậy, hàng năm mới có nhiều tai nạn xe cộ phát sinh!" thật nghiêm túc! Mạc Ngôn đột nhiên chột dạ nói không ra lời.

"Đợi cho bị đυ.ng thì chậm rồi" nói vậy đồng thời vươn tay muốn kéo lấy tay Mạc Ngôn.

"Cô làm gì đó?" Mạc Ngôn giãy dụa suy nghĩ phải rút tay mình ra khỏi tay Cư Nhiên.

"Coi chừng, bằng không em sẽ lo lắng" trái phải nhìn xe, không để ý Mạc Ngôn phản kháng, kéo Mạc Ngôn qua đường.

"Tôi cũng không phải con nít, không cần phải cô kéo!" hơn nữa, má mình đâu mất rồi.

"Không phải con nít?" quay đầu tà tà nhìn Mạc Ngôn. "Vậy chị giải thích hành vi vừa rồi của chị thế nào?"

"……" thật muốn mắng chửi người! Nhưng không được…… hai bà mẹ đâu rồi. Bình tĩnh, trăm ngàn lần bình tĩnh. Người này sao lại thế này? Có cơn gió nào thổi trúng sao? (ý nói bạn Cư Nhiên trúng gió mới lo cho ai đó)

"Ai nha! Tiểu Ngôn con để Tiểu Nhiên dắt đi! Bộ dáng vừa rồi của con, má cũng thật sự không thể yên tâm"

"……" má, ở phía sau, má không thể nói ít vài câu sao?

"Thật sự, Tiểu Ngôn nhà chị, đã tưng đây tuổi rồi mà không khác gì đứa con nít……" bất đắc dĩ thở dài.

"……" lạnh lẽo,yên tĩnh! Trăm ngàn lần không thể cùng các nàng tính toán chi li. "Được được …… nhanh, đi, đến, siêu, thị, đi ~~~" cô gái nào đó thập phần không cam lòng bị Cư Nhiên lôi kéo tay nhỏ, [ ách…… được rồi, kỳ thật tay Mạc Ngôn không nhỏ……] đi cùng người ta trên đường phố tấp nập.

"Momy, dì phía trước vì sao phải nắm tay?" phái sau có âm thanh trẻ con vang lên.

"Bởi vì mấy dì cảm tình tốt!"

"Momy, cảm tình tốt là gì?"

"Cảm tình tốt chính là rất thích đối phương a"

Mạc Ngôn phía trước nghe dược vẻ mặt đen thui. Cái gì cảm tình tốt! Nàng cùng cái tên vô liêm sỉ kia cảm tình mới không tốt! Một chút cũng không tốt! Còn thích đối phương! Chị ơi, chị không được dạy bậy cho con nít! Còn là con chị đó, kêu dì cái gì! Tôi có già vậy sao? Gọi chị! Chị biết không?!

Thật sự tức chết người!

Mạc Ngôn nghiêm mặt đen, lôi kéo Cư Nhiên nhanh tiến tới siêu thị, rời xa đôi mẹ con này.

…………

Không thể phủ nhận nhóm các bà mẹ đi dạo phố vĩnh viễn phi thường dung mãnh. Tiến vào siêu thị, nhóm hai bà mẹ phát huy thiên phú vốn có của các nàng, không ngừng phụ giúp đẩy xe xuyên qua các quầy siêu thị. Rõ ràng siêu thị người nhiều vậy, một chút cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của các nàng.

Mạc Ngôn bị Cư Nhiên kéo, gắt gao đi theo phía sau hai bà mẹ, vẻ mặt mỏi mệt. Nàng rất muốn giống nhóm con nít quỷ, ngồi trong xe đẩy, để cho momy đẩy đi a ~~~

"Má ~~~ con không được ~~~~ mọi người đi chậm một chút a ~~~~" tốc độ như bò sát.

"Thật vô dụng! Đã nói cô thiếu rèn luyện" má Mạc cảm thấy xấu hổ. "Cô xem Tiểu Nhiên đâu có giống như cô"

"Con mặc kệ, con đi không nổi" Mạc Ngôn xấu tính, đứng tại chỗ không muốn động.

"Dì Mạc, mẹ, hai người đi tiếp đi, con mang Tiểu Nhiên đến ghế bên ngoài ngồi chờ"

"Vậy được. Các con đi ra ngoài trước đi" hôm nay có người đi cùng, má Mạc rõ ràng đã không cần đứa con gái chỉ còn lại nửa hơi thở ở lại. Lôi kéo tay dì Cư tiếp tục đi dạo siêu thị.

"Chúng ta ra ngoài đi" Cư Nhiên kéo tay Mạc Ngôn.

"Ừm ~~~" giờ phút này Mạc Ngôn mệt muốn đòi mạng, cũng không còn hơi sức cùng Cư Nhiên nói chuyện tào lao, dùng sức bắt lấy cánh tay Cư Nhiên, dắt đối phương ra khỏi siêu thị.

Ghế bên ngoài siêu thị đã đầy người. Hôm nay là nguyên đán, siêu thị quả nhiên tràn đầy người. Cư Nhiên kéo Mạc Ngôn, tìm hơn nữa ngày mới tìm được chỗ không ai ngồi, vội vàng kéo Mạc Ngôn ngồi xuống.

"A ~~~ thiếu chút nữa mệt chết" Mạc Ngôn đặt mông ngồi xuống. Cái dạng này có hơi mất mặt.

Cư Nhiên dựa vào bên cạnh, muốn làm bộ như không biết đối phương.

Ngồi đến mười phút, Mạc Ngôn đã có sức trở lại, có chút không chịu ngồi yên ngồi nhìn xung quanh.

"Oa a! Có kem!" có đứa con nít cầm một ly kem đi qua trước mặt mình, Mạc Ngôn nhìn chằm chằm ly kem trong tay đứa bé, vẻ mặt hâm mộ. "Nơi này khẳng định có bán"

"Mùa đông ăn kem, sẽ bị tiêu chảy" Cư Nhiên lạnh lạnh nói.

"Tiêu chảy cũng muốn ăn a ~~~" nước miếng.

"…… chị là con nít sao?" Cư Nhiên khinh bỉ.

"Không phải con nít thì sẽ không thể ăn sao?" Mạc Ngôn kháng nghị.

Cư Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ. "Ai……" sau khi đứng dậy nhìn trái nhìn phải: "Chị ngồi yên ở đây không được đi"

"Cô đi đâu đó?" sốt ruột hỏi.

Không có ai trả lời.

Một lát sau, Cư Nhiên cầm một ly kem trong tay, vẻ mặt buồn bực tiêu sái tiến lại đây.

"Cho tôi?"

"Có muốn ăn không?"

"…… muốn……" không phải nói nước lửa bất dung sao? Hiện tại chuyện gì xảy ra? Cái tự tôn kia…… vì một ly kem đã bị Mạc Ngôn vô tình vứt bỏ sao?